Tần Viễn cũng không phải loại người thích nói chuyện vòng vo. 
"Giúp tôi tập thoại đi!" 
Dạ Phàm ngớ người, bất giác nhớ lại lần tập thoại trước, cậu lập tức nhăn mặt! 
"Tập thoại? Anh sẽ không bắt tôi phải mặc váy nữa đấy chứ. Nếu như vậy thì tôi xin được từ chối!" 
Lần trước là lỗi của cậu khi tự tiện xông vào nhà người khác, xem như là để xin lỗi, 1 phần cũng là vì nhiệm vụ của giáo viên trong không gian hệ thống đưa ra nên cậu không tiện từ chối. Nhưng Hiện tại thì khác! 
Tần Viễn đã phô tô sẵn thêm thêm 1 bản kịch bản đưa đến Dạ Phàm. 
"Chỉ là tập thoại Bình thường thôi, không cần phải căng thẳng như vậy!" 
Cũng không hiểu thế nào, dù Bình thường đã quen việc đứng lớp bao lâu nay, thì đứng trước Tần Viễn. Dạ Phàm luôn cảm thấy bản thân rất dễ bị mất bình tĩnh. 
Mà đúng như lời Tần Viễn nói, hắn không bắt cậu mặc đồ nữ và cũng chỉ đọc thoại một cách rất đỗi Bình thường. 
Dạ Phàm rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. 
Mà đó là suy nghĩ của Dạ Phàm 5 phút trước. 
Lời thoại càng lúc càng trở nên sến sẩm.... Tiết tấu kịch bản, có gì đó không đúng! Dạ Phàm tái mặt lật sang trang tiếp theo...là... 
[Gặp lại nhau sau 6 tháng xa cách, cảm xúc giữa 2 người không hề nguội lạnh mà ngược lại ánh mắt họ nhìn nhau hừng hực ngọn lửa cuồng nhiệt. 
.... 
Lần đầu tiên cô gọi lên cái tên thật của anh ấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-tro-thanh-nguoi-noi-tieng/2654099/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.