Lúc Cố Lương rời khỏi phòng thẩm vấn, anh thấy con trai lão Bạch đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, vẻ mặt trông khá lo lắng.
Nhưng Cố Lương cũng không nói gì, mặt không chút biến sắc ngồi vào chỗ mình.
Thấy anh không nói lời nào, nó liền hỏi: "Các anh nói chuyện lâu như vậy có phát hiện ra được gì không? Ai là hung thủ?"
"Mỗi người trong lòng đều có phán đoán, tôi không thể tác động đến người khác."- Cố Lương thản nhiên nói một câu rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ như không liên quan gì đến mình.
Nó nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay đều đã nổi lên.
Nhưng nó không có thời gian để tra hỏi Cố Lương, nên nó đành phải không ngừng hồi tưởng lại xem hôm nay mình có để lộ ra sơ hở nào hay không.
Nó đang suy nghĩ, nếu thám tử hỏi nó, nó nên trả lời như thế nào.
Nhưng ngoài dự liệu của con trai lão Bạch, Dương Dạ đã gọi liên tiếp hầu gái Lưu và anh trai lão Bạch vào, trong khi nó thì chưa được gọi đến.
Con trai lão Bạch ngày càng lo lắng, mắt tháy hai người bọn họ đều lần lượt bước ra, nghĩ thầm—— người tiếp theo sẽ là mình, đúng không?
Nhưng vẫn không có. Rất nhanh Dương Dạ đã bước ra khỏi phòng thẩm vấn, lẳng lặng ngồi vào chỗ của mình, không nói lấy một lời, chỉ lấy sổ ra ghi chép cái gì đó.
Phòng tập trung bỗng trở nên im ắng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng ghi chép sột soạt của Dương Dạ.
Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-sat-nhan-doi-thuc/2653900/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.