"Không sao, hiện tại đã hiểu."
Hoàng Tuân ngồi trên giường và tắt nội dung trong bảng điều khiển tiểu thuyết.
Cậu liếc nhìn cánh cửa đóng kín rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có một chút gió lạnh từ mép cửa sổ thổi tới, một chút theo khe hở trên khung gỗ tràn vào, làm cho phòng ngủ không quá ấm áp.
Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.
Mười một giờ đêm rồi...
"Quy tắc nhìn lên dường như rất đơn giản, nó xoay quanh những gì mẹ nói."
Cậu lấy ra một cuốn sổ trên bàn phía sau, và ghi lại những suy nghĩ của mình bằng bút.
"Bởi vì trước đó Dĩnh Phúc không ăn cơm, tự hiểu là anh ta không nghe lời mẹ, khiến cho mẹ muốn giết anh ta..."
"Mới vừa rồi mẹ dặn chính là ngoan ngoãn ở trong phòng."
“Vậy điều này có ý nghĩa là mỗi lần mẹ nói một quy định gì đó, thì sẽ xảy ra sự cố?”
“Nếu nó đi theo hướng này…”
"Vậy tối nay sẽ bắt đầu với mình?"
Ngòi bút lướt trên giấy.
Mực đen chảy ra từ đầu ngòi bút, viết thông tin mà Hoàng Tuân đã lấy được từ đầu đến giờ.
Cậu dừng viết ở đây, đứng dậy bắt đầu quan sát những thứ khác trong phòng ngủ của mình, chuẩn bị làm quen với cách bài trí trong phòng trước.
Kéo tủ quần áo đến tận dưới cùng...
Ngoài quần áo vương vãi ra, chỉ còn lại một số đồ dùng để tiêu khiển, cộng thêm vài bộ chăn ga gối nệm.
Chiếc giường được để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-kinh-di/2887319/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.