Ôn Mộ Ngôn ung dung thản nhiên, yên lặng quay đầu lại, yên lặng thầm nói, mình không biết gã 2B này mình không biết gã 2B này…
.
.
.
Tiêu Hàm vốn muốn tắt chuông, nhưng rất hiển nhiên, tốc độ truyền thanh nhanh hơn động tác của hắn, Trác Phồn và người đàn ông đang nói chuyện với cậu đều nghe thấy động tĩnh, đồng loạt nhìn sang.
Người đàn ông này không chỉ có vóc dáng quen mắt mà khuôn mặt cũng vô cùng quen thuộc. Tiêu Hàm chấm dứt cuộc gọi, bước chân ung dung không nhìn ra chút kinh ngạc và thất vọng nào trong mắt người ấy.
“Đã lâu không gặp… A Hàm.” Cách mà người đàn ông ấy gọi hắn vô cùng thân mật, nhưng nét mặt rất không tự nhiên, mày nhìn như nhíu mà chẳng phải nhíu, ánh mắt phức tạp nói không nên lời.
Tiêu Hàm đi đến trước mặt hai người thì dừng lại, một tay đút trong túi quần, tay kia thì nhẹ nhàng nới lỏng cà-vạt màu xanh đậm, hơi hơi gật đầu: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Thần Lễ.” Giọng nói của hắn rất bình tĩnh. Trải qua mấy đời hun đúc, hắn đã mười phần hoàn mỹ che giấu đủ loại cảm xúc buồn ói trong lòng, vừa dùng thái độ lạnh lùng tự nhiên đối phó với bất luận nội dung nào của vở kịch, trong đầu vừa tự động bùng nổ bão táp, hơn nữa còn tự phân ra thành các màu sắc và chữ số khác nhau.
Kỳ thật nhịn cười nhịn tức nhịn khóc nhịn chửi đều là những chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng Tiêu Hàm thì thói quen đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kich-ban-khong-phai-nhu-vay/2872442/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.