“APSARA... VANG LỜI HÁT... THAY LỜI TỔQUỐC...”
Tôingồi cùng em suốt đêm thâu giữa trời Congpong Thom tĩnh mịch.
Emnói rất nhiều, rất nhiều, về những người lính Tình nguyện Việt Nam, mà em đã từnggặp trên con đường tử địa... từ làng quê của em đến mảnh đất Long An của ViệtNam. Những người lính Việt Nam là những chàng trai khỏe và đẹp trong đôi mắt em(điều này thì hiển nhiên). Đa số họ biết chữ (với em là điều em mộ nhất),vàcao cả hơn là họ dám làm mọi điều vì nhân dân Campuchia, kể cả cái chết…
Khiđoàn người của em chuẩn bị vượt qua biên giới... thì bị Pốt bắn theo, hàng loạtngười dân ngã xuống… trong đó có những người thân của gia đình em.
Nhữngngười con trai khỏe đẹp ấy đã ra bắn áp đảo để bảo vệ cho dân. Em thấy có mộtngười trong số họ đã hi sinh. Rồi cũng chính họ đưa em về nơi an toàn. Rồi họ lạiđi… chưa kịp chào nhau bằng cái gật đầu.
Saukhi giải phóng Campuchia, Khêri có trở lại quê nhà... nhưng không còn gặp aitrong dòng họ cũng như xóm làng, vì hầu hết họ đã chết hay bị lùa đi đâu xa lắm.
Rồiem theo chị Hoa (là em chồng của chị họ Khêri) lang bạt khắp các tỉnh giáp biêngiới với Việt Nam, và cuối cùng định cư tại thị xã này.
Trongtâm khảm em, hình ảnh người lính tình nguyện Việt Nam mang hình bóng của thần hộmệnh (em dùng từ Ange Gardien…).
Tôicó hỏi Khêri là ngày xưa đi học em có biết gì về đất nước và con người Việt namhay không? Em không trả lời… và chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mot-nguoi-linh-trinh-sat-su-307/1930901/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.