CONGPONG THOM… EM ĐẸP QUÁ ĐI THÔI!
CONGPONG THOM …QUE C’EST BEAU!
Điđược một lúc lâu gần tới chiếc cầu sông Xen. Cảm giác đói bụng, tôi rẽ vào quánphở bên đường… bất ngờ quá… chị chủ quán Hoa Anh Đào đang ăn phở ở đây. Chị rấtlịch sự mời tôi cùng ăn với chị.
Cuộcđời Khêri được chị minh họa lại =…
“Khêrinăm nay hai mươi hai tuổi (nhỏ hơn tôi một tuổi). Năm 1976 gia đình Khêri trốn sangViệt Nam hướng Long An. Gia đình của Khêri không đến được đất Việt vì trên dọcđường bị chết đói và bệnh tật cũng như vướng phải mìn của Pốt và cả của ta khivượt biên giới. Chỉ một mình Khêri còn sống cùng với một người chị họ (là chịdâu của chị chủ quán). Gần ba năm Khêri được đùm bọc bởi nhân dân Long An.
Khêribiết tiếng Việt nhưng không nhiều vì khi ấy dân bạn ở chung với nhau không cóđiều kiện tiếp xúc với người Việt. Khêri cũng có thể nói được tiếng Pháp. Năm1980 tình hình yên ổn Khêri được chị chủ quán dẫn lại sang Congpong Thom đểbuôn bán vì anh em trong dòng họ của chị chủ quán ở đây khá đông.
Kinhhoàng với cảnh ai biết tiếng Việt đều bị Pốt giết, nên Khêri rất ngại nói tiếngViệt.”
Chịhỏi tôi một lần nữa về nơi tôi đang đóng quân và trước sau tôi chối phăng tôi ởPreah Vihear. Do mấy ngày trước chị đã thấy cách ăn mặc, nói chuyện, và cách ứngxử có vẻ hiền lành, khác xa với những anh em “bản địa” nên chị nói như đinhđóng cột là tôi từ nơi xa đến và là lính chiến đấu thật sự… Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mot-nguoi-linh-trinh-sat-su-307/1930895/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.