CĂN CỨ 547 MÁU VÀ HOA.
Trongđời mỗi người lính đều có những trận đánh, những địa danh, những xao động củatâm hồn mà không thể nào quên.
Với người lính F307, nhất là anh emtrinh sát chịu trách nhiệm đoạn Anlongveng về đến tây cao điểm 428, thì căn cứ547 mãi mãi không thể nào quên được.
Cònanh em BB trung đoàn 95 cũng cùng chung số phận như vậy. Người lính D3 không bỏsót trận nào với những mức độ chiến đấu khác nhau.
Bứctường thành của dãy Dangrek ấy, với những vách đá dựng đứng, những bình độ nhấpnhô. Khốc liệt hơn, xung quanh nó không có nước khi bắt đầu vào mùa khô chứ chẳngcần giữa hay cuối mùa khô.
Liêntiếp từ các năm 1981 đến năm 1984 (năm tôi ra quân) đánh lớn, đánh nhỏ tới bốnlần. C trinh sát của F và của các E95, E94, E29 có lẽ không dưới năm mươi lầnvòng qua vòng lại cái căn cứ quỷ quái này.
Từkhi nó chỉ là một căn cứ nhỏ, chừng vài kilômét vuông với quân số chừng hơntrăm tên, đến khi chúng trở thành căn cứ lớn, với độ dài cả chục kilômét, bề rộngăn sâu vào nội địa K gần 5 km với quân số của hai sư đoàn thiếu (tôi không cònnhớ phiên hiệu).
Từtrận đánh của d3 E95 do Đại uý Trần bá Khánh chỉ huy đến cấp QK do một trong nhữngvị tướng tài danh Nguyễn Chơn chỉ huy.
Từkhi nó còn sự che chở của nhà cầm quyền Thái Lan… và biết chắc là quân tìnhnguyện Việt Nam sẽ không vượt sang đất Thái. Cho đến khi đưa cả sư đoàn 307 vượttràn qua biên giới, đánh tập hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mot-nguoi-linh-trinh-sat-su-307/1930889/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.