ĐẮC ĐOA ĐẤT LẠ MỘT MÙA CAU…
EM...MỘT CÔNG NHÂN NƠI NÔNG TRƯỜNG VIỆN.
ANH...MỘT QUÂN NHÂN ÁO BẠC MÀU…
Rađi từ Đức Cơ lúc ba giờ sáng, chưa kịp giã từ với chị em e746, những đồng đội tốtbụng, xinh xắn và dễ thương, chúng tôi lại ra đi với bao nỗi luyến tiếc… (đừngai hỏi luyến tiếc cái gì nhé, hãy để nó sống trong lòng của anh em trinh sát307chúng tôi),xe chạy trên những nẻo đường, mà cách đây một tháng chúng tôi vừađi qua, không ai nói với ai lời nào, tất cả đang lắng đọng nhiều suy tư... xe đếnthị xã Pleiku vừa tờ mờ sáng, những quán cà phê sớm đã mở cửa, ghé vào làm licà phê… thật thú vị với hương vị Tây Nguyên, buổi sáng tinh mơ… trời se se lạnh…Cô chủ quán dù đã lớn tuổi nhưng còn rất nét hỏi chúng tôi “Các anh ở biên giớiĐức Cơ về hả?” Chúng tôi xác nhận, và cô buông ra một tiếng thở dài... Chiếntranh ghê quá!
Chúngtôi về đến nông trường Đắc Đoa khoảng gần tám giờ, nông trường đang bận rộn làmviệc, chị em hầu hết dân Hải Hưng nhập ngũ năm 1976, 1977 và có một số là lính1978 (gọi là nghĩa vụ lao động),khi xe vào khu vực của nông trường, hai bên đườngchị em vẫy tay rối rít, tiếng gọi nhau í ới (chẳng biết gọi gì?) xe dừng trướcnông trường bộ, một nông trường tương đối quy mô với đầy đủ máy móc thiết bị…
Saukhi trình giấy giới thiệu của Quân khu, chúng tôi được bố trí vào ở một dãy nhàtranh ba gian kiểu lính, gần bệnh xá của nông trường… ổn định xong chúng tôikéo quân đi tắm, vì dọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-uc-cua-mot-nguoi-linh-trinh-sat-su-307/113133/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.