Trên đỉnh Côn Luân Sơn, ma quật mà mọi người vẫn đồn đại lúc này lại hết sức yên bình, tất cả võ giả đều tập trung vào tu luyện.
Đương nhiên có một số võ giả không muốn khổ tu như vậy, nhưng đường núi duy nhất của Côn Luân Sơn đã bị phong tỏa, bọn họ muốn xuống núi cũng không được.
Sở Hưu dẫn Phương Thần Không bước từng bước một lên Côn Luân Sơn, nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, gương mặt lại mang vẻ thổn thức.
Tuy y mới tới Đại La Thiên một năm nhưng lại có cảm giác như trải qua mấy đời.
Dù sao đây mới là nơi y phấn đấu chém giết đạt được, nơi này cũng có rất nhiều người y không thể bỏ lại.
Sau khi đến Đại La Thiên, ngoài việc âm thầm điều tra tung tích của Độc Cô Duy Ngã, thậm chí ngay cả chuyện tu luyện cũng bị Sở Hưu xếp xuống thứ hai. Việc quan trọng nhất là tìm đường về hạ giới.
Khi Sở Hưu lên tới đỉnh Côn Luân Sơn, lập tức khiến trận pháp trong đó khởi động. Trên Côn Luân Sơn, lập tức vang lên tiếng gầm thét: “Ai dám xông vào Côn Luân Thánh Giáo ta?”
Lục Giang Hà vẻ mặt tức giận lao thẳng ra.
Sau lần trước Ngụy Thư Nhai ép lui Nam Bắc Phật Tông liên thủ, thật sự không còn ai dám tới gây sự với Côn Luân Ma Giáo.
Dù sao với thực lực của Nam Bắc Nhị Phật Tông mà còn thất bại tan tác quay về, đổi lại người khác chắc cũng cùng kết cục.
Quan trọng nhất là theo bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3744920/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.