Thấy Doãn Kha Kỳ rời khỏi, Đông Ba Khang thở dài một tiếng nói với Kha Sát: “Đa tạ Kha Sát huynh đệ đã hỗ trợ. Tên Doãn Kha Kỳ kia đúng là Ngân Cẩu trong rừng, ngày thường đi theo sau mãnh thú không dám thò đầu ra, chỉ lúc nào mãnh thú già yếu hắn mới dám nhẹ nanh múa vuốt ra vẻ uy phong.”
Kha Sát lắc đầu nói: “Không phải ta muốn giúp các ngươi.”
Đông Ba Khang kinh ngạc nói: “Thế thì là ai?”
Kha Sát cố giữ thần sắc ổn định, trầm giọng nói: “Là thần thật sự của tộc ta! Chân thần duy nhất!”
Trong man tộc có người thờ cúng hỏa thần, có người lại thờ lôi thần, còn có hổ thần miêu thần gì đó, nhưng chỉ thiếu đúng cách nói chân thần này. Cho nên Đông Ba Khang nghe xong cũng sửng sốt.
Kha Sát chỉ phía cuối con phố, Sở Hưu mặc bộ áo đen, quanh người bao phủ trong một cảm giác cực kỳ huyền diệu.
Sau khi giao chiến với Ma Lợi Kha, khả năng vận dụng tinh thần lực của Sở Hưu đã cao hơn trước một chút.
Dùng tinh thần dẫn dắt thiên địa sẽ tạo thành loại lực trường kỳ quái dị thường này, khiến người ta có cảm giác cực kỳ huyền bí.
“Người ngoại tộc!”
Đông Ba Khang và những chiến sĩ của bộ lạc Hắc La sau lưng hắn đều lộ vẻ căm thù và cảnh giác.
Tất cả man tộc đều cực kỳ căm thù đám người ngoại tộc đã cướp đi quê hương của bọn họ.
Cho dù bọn chúng có muốn hòa giải cũng vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3741564/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.