Pho tượng mà Sở Hưu cầm ghi chép một môn thần thông Pháp Thiên Tượng Địa, nhưng sau khi bị luồng ma khí kỳ dị trong cơ thể y tẩy rửa, thần thông đã dung nhập vào trong người Sở Hưu, pho tượng này giờ chỉ là một pho tượng bình thường.
Nhưng do từng gánh vác thần thông, pho tượng này cũng tự động hấp thu thiên địa nguyên khí xung quanh, nhưng không nhiều, miễn cưỡng coi là một món bảo bối nhỏ không tệ.
Vừa rồi lúc ở trên phố y đã cảm thấy hình vẽ vật tổ của một bộ lạc rất giống với bức tượng trong tay y, không phải cùng một thứ nhưng cùng phong cách. Cho nên Sở Hưu nghi ngờ bức tượng này có liên quan tới Đại La Thiên.
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, quan trọng là y phát hiện thật ra phương thức tu luyện của man tộc rất giống thần thông.
Không cách nào tu luyện theo ghi chép bằng câu chữ, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân cảm ngộ đủ loại lực lượng trong thiên địa sau đó hiển hóa thành dị năng, có thể nói đây là phương pháp mượn dùng lực lượng thiên địa nguyên thủy nhất.
Còn thần thông cũng như vậy, bản thân nó là một cách diễn hóa thể hiện quy tắc thiên địa, thấy được nhưng không cảm giác được, ngươi biết thì là biết, không cách nào dạy cho người khác.
Kha Sát nhìn bức tượng kia, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân nói là bộ lạc Hắc La à? Trong số các bộ lạc man tộc, bọn họ cũng khá nổi tiếng, trong đó nổi tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3741563/chuong-1513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.