🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 Đám người Sở Hưu và Lăng Vân Tử đến đây đã khiến Lê Thành nho nhỏ sợ hãi. Võ giả kiếm ăn trong Lê Thành có lẽ cả đời cũng chưa gặp nhiều cường giả như vậy, thậm chí còn chưa nghe tới nhiều cường giả như vậy. 

 Nhưng tòa thành này chỉ lớn cỡ đó, thậm chí có thể nói đây không phải tòa thành nhỏ, nói nó là trấn nhỏ thì thích hợp hơn. 

 Mọi người đi qua lại trong thành vài vòng, kết quả không phát hiện điều gì lạ thường. 

 Tới khi thăm dò đám người trong thành, bọn họ cũng có ấn tượng về Hàn Bình, dù sao loại ngu ngốc nhàn rỗi buồn chán đến Thập Vạn Đại Sơn săn bắn, lại không sợ gặp hung thú, đúng là lâu lắm mới thấy một kẻ. 

 Bọn họ đều có thể làm chứng, thời gian Hàn Bình đến Lê Thành, hắn chưa từng bước ra khỏi Lê Thành một bước. 

 Nhưng điều này rất kỳ quái, nếu đối phương chưa hề rời khỏi Lê Thành, vậy tòa thành này được xây dựng nhiều năm như vậy, hắn bới đâu ra mấy thứ đó? Chẳng lẽ có người cho hắn? 

 Sau khi tìm kiếm vài ngày, mọi người không thấy bóng dáng thứ gì, đã có tông môn Chính đạo quyết định rút lui. Dù sao chỉ cần không phải chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là được, còn di tích các thứ thì người trong Ma đạo không đoạt được là tốt rồi, còn lại bọn họ không quan tâm. 

 Lục Giang Hà còn oán trách Sở Hưu giết người quá nhanh, biết thế thà lưu lại tra khảo. 

 Sở Hưu vuốt cằm nói: “Không đúng, vẫn có thứ chúng ta không để ý đến.” 

 Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Chỗ này chỉ có thế thôi, còn bỏ qua cái gì được? 

 Nếu giáo chủ thật sự để lại di tích ở đây, vậy vì sao bao nhiêu năm qua, rất nhiều người qua lại trong thành mà không hề phát hiện ra? 

 Thậm chí bọn họ còn chưa từng nghe tin đồn giáo chủ từng tới nơi này.” 

 Lúc này trong lòng Sở Hưu đột hơi động, y hỏi võ giả Hàn gia dẫn đường: ”Lê Thành được thành lập bao nhiêu năm rồi?” 

 Võ giả Hàn gia kia nghi hoặc đáp: “Chắc là mấy trăm năm?” 

 “Ta cần con số chính xác.” 

 Nghe Sở Hưu nói vậy, võ giả Hàn gia kia run rẩy, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng sắc mặt như sắp khóc: “Đại nhân, ta thật sự không biết. Người bình thường cũng chẳng ai nhớ chuyện như vậy. Nhưng hình như khi Lê Thành được xây dựng có để lại một tấm bia, chắc trên đó có ghi chép.” 

 Sở Hưu phất tay, cho người vào trung tâm Lê Thành tra xét một phen, cuối cùng cũng nhận được con số chính xác, bốn trăm năm mươi sáu năm. 

 Sở Hưu thở dài một tiếng, bây giờ y có thể xác định Lục Đô không nằm trong Lê Thành, nhưng chắc hẳn nó nằm trong khu vực lân cận. 

 Công pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, vỏ đao Thính Xuân Vũ đều ở đây. Rất có thể đây là nơi giao chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ. 

 Nếu là lúc bình thường, hai vị chí cường giả này giao chiến chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh hủy thiên diệt địa, khiến cho mặt đất bị tàn phá nặng nề. 

 Nhưng trận chiến năm trăm năm trước chỉ có động tĩnh lúc đầu, sau đó rốt cuộc bọn họ đánh đến đâu? Không ai biết, cũng không tìm được dấu vết. 

 Sở Hưu chỉ tìm được đến Lục Đô, nhưng bọn họ phá vỡ không gian của Lục Đô rồi lại đánh ra, vốn không dừng lại trong Lục Đô. 

 Nếu bọn họ có thể phá vỡ không gian của Lục Đô, vì sao lại không thể phá vỡ những không gian khác? 

 Lê Thành được thành lập sau khi hai người giao chiến mấy chục năm, nhưng không khéo trước khi Lê Thành được thành lập, không gian ở nơi này từng bị Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ phá vỡ! 

 Những thứ liên quan tới không gian đều rất huyền diệu, Sở Hưu cũng không hiểu nổi. 

 Cho nên lúc này cũng thấy hối hận vì không mang theo Viên Cát đại sư. Bằng không với trình độ trận đạo và bói toán của hắn, chắc cũng có thể suy tính ra vài thứ. 

 Nhưng lần này bên cạnh Sở Hưu không có ai, cho dù y có đoán được điều này cũng không cách nào kiểm chứng. 

 Dù sao bây giờ thời gian cũng không cấp bách, y vừa phái người về Côn Luân gọi Viên Cát đại sư tới, vừa đi dạo trong Lê Thành. 

 Thật ra tòa thành nhỏ này cũng không có gì để đi dạo, khắp nơi đều có không khí bận rộn. 

 Võ giả đi vào Thập Vạn Đại Sơn đều coi nơi này là cứ điểm, thương nhân tới đây cũng thu mua một số đặc sản, thậm chí không có thế lực võ lâm nào ra dáng một chút. 

 Lúc này trong một quán rượu ở Lê Thành, Sở Hưu ngồi trên tầng hai vừa uống rượu với bọn Lục Giang Hà, vừa suy nghĩ quan sát cẩn thận. 

 Không gian giấu trong Lê Thành đã tồn tại không biết bao nhiêu năm nhưng chưa từng bị người khác phát hiện ra, vì sao Hàn Bình lại phát giác? 

 Lúc này Lục Giang Hà cũng có vẻ không yên lòng, Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Ngươi có tâm sự gì à?” 

 Lục Giang Hà lại không nói hươu nói vượn như lúc trước, ngược lại giọng điệu nặng nề đáp: “Thật ra ta rất lo lắng, vạn nhất chúng ta tìm được điểm cuối cùng mà giáo chủ và Ninh Huyền Cơ giao thủ, kết quả lại phát hiện ra thi thể của người.” 

 Sở Hưu kinh ngạc nói: “Chẳng phải lúc trước ngươi còn oán trách giáo chủ phong ấn ngươi năm trăm năm à? Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt như vậy từ 

 lúc nào?” 

 Lục Giang Hà xua tay nói: “Ngươi không hiểu cảm giác này đâu, đối với chúng ta thì giáo chủ không khác gì thần linh, ai mà nghĩ thần linh cũng có ngày gục ngã? 

 Ngày trước trong Huyết Hồn Châu, ta nghe đám người Địa Ma Đường nói giáo chủ đã chết, ta vẫn không tin. 

 Tuy lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ rất mạnh nhưng ta dám khẳng định, hắn cũng không thể giết được giáo chủ. 

 Nhưng hôm nay vạn nhất thấy thi thể giáo chủ vẫn lạc, đối với ta sẽ là chấn động cực lớn.” 

 Hiếm hoi lắm mới có lúc Lục Giang Hà đa sầu đa cảm, Sở Hưu đang định nói gì đó thì lại thấy vài giang hồ Hạ Hầu thị đang ngông nghênh đi trên đường, chọc cho gà bay chó chạy. 

 Ví dụ như lần này tới Lê Thành, người khác như Đạo môn Phật tông thì thành thật tìm kiếm, hoặc chuẩn bị rút lui. 

 Chỉ có Hạ Hầu thị như không có việc gì đi loanh quanh trong nội thành, đám đệ tử cấp thấp thì suốt ngày gây chuyện, khiến người ta càng ngày càng ngứa mắt. 

 Lục Giang Hà bĩu môi khinh thường: “Đã năm trăm năm rồi mà đám Hạ Hầu thị này vẫn chẳng đổi tính, đúng là vô tích sự.” 

 Sở Hưu nhìn qua rồi nói: “Hạ Hầu Trấn cũng có chút năng lực, khổ nỗi toàn bộ Hạ Hầu thị không khác gì đống cát rời rạc. Quyền lợi của các trưởng lão rất lớn cho nên đám đệ tử trực hệ của trưởng lão cũng là vàng thau lẫn lộn. Hạ Hầu Trấn thân là gia chủ, nhưng trong chuyện này thì hắn muốn quản cũng chẳng quản nổi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.