Đám người Sở Hưu và Lăng Vân Tử đến đây đã khiến Lê Thành nho nhỏ sợ hãi. Võ giả kiếm ăn trong Lê Thành có lẽ cả đời cũng chưa gặp nhiều cường giả như vậy, thậm chí còn chưa nghe tới nhiều cường giả như vậy.
Nhưng tòa thành này chỉ lớn cỡ đó, thậm chí có thể nói đây không phải tòa thành nhỏ, nói nó là trấn nhỏ thì thích hợp hơn.
Mọi người đi qua lại trong thành vài vòng, kết quả không phát hiện điều gì lạ thường.
Tới khi thăm dò đám người trong thành, bọn họ cũng có ấn tượng về Hàn Bình, dù sao loại ngu ngốc nhàn rỗi buồn chán đến Thập Vạn Đại Sơn săn bắn, lại không sợ gặp hung thú, đúng là lâu lắm mới thấy một kẻ.
Bọn họ đều có thể làm chứng, thời gian Hàn Bình đến Lê Thành, hắn chưa từng bước ra khỏi Lê Thành một bước.
Nhưng điều này rất kỳ quái, nếu đối phương chưa hề rời khỏi Lê Thành, vậy tòa thành này được xây dựng nhiều năm như vậy, hắn bới đâu ra mấy thứ đó? Chẳng lẽ có người cho hắn?
Sau khi tìm kiếm vài ngày, mọi người không thấy bóng dáng thứ gì, đã có tông môn Chính đạo quyết định rút lui. Dù sao chỉ cần không phải chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã là được, còn di tích các thứ thì người trong Ma đạo không đoạt được là tốt rồi, còn lại bọn họ không quan tâm.
Lục Giang Hà còn oán trách Sở Hưu giết người quá nhanh, biết thế thà lưu lại tra khảo.
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Không đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3733529/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.