Không có cường giả Thiên Địa Thông Huyền uy hiếp, tên Sở Hưu kia còn lật bàn được sao?
Bên ngoài thì Chử Vô Kỵ ra vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng trong lòng lại thầm hô nguy hiểm quá.
Đám người trước mặt đã bị Sở Hưu ghi hận vài lần, ngay Chử Vô Kỵ cũng khá coi thường bọn họ.
Nhưng hắn quên, bọn họ là võ giả xuất thân từ tám trăm năm trước.
Trong thời đại đó, Độc Cô Duy Ngã chưa hùng bá giang hồ, cho nên chí bảo của giới Ma đạo đều được phân chia trong tay các đại môn phái, ai chẳng có chút bảo vật cất dưới đáy hòm.
Chử Vô Kỵ suy nghĩ cả nửa ngày rồi chợt cắn răng nói: “Vậy thì được! Ta làm cùng các ngươi, hy vọng các ngươi không khiến ta thất vọng.”
Tư Vô Nhai cười ha hả nói: “Xin Chử huynh yên tâm, chúng ta làm như vậy cũng là để tương lai toàn bộ giới Ma đạo không bị tên cuồng đồ Sở Hưu kia nắm giữ. Mọi người đồng lòng, chúng ta sẽ không thua!”
Chử Vô Kỵ gật nhẹ đầu, lại nhìn sang phía Triệu Nguyên Phong, lạnh nhạt nói: “Vị Triệu các chủ này nghe chúng ta nói nhiều như vậy, không sao chứ?”
Triệu Nguyên Phong lập tức cả kinh, vội vàng nói: “Chử huynh, ngươi tới Ngụy Quận bao lâu như vậy, ta nào có bạc đãi ngươi. Ngươi yên tâm, tính ta vốn kín tiếng, biết chuyện gì có thể nói, chuyện gì không thể nói.”
Tư Vô Nhai tùy ý xua tay nói: “Không sao, đây là dương mưu quang minh chính đại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3730133/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.