Đám người Tư Vô Nhai đã tự tới cửa, Chử Vô Kỵ cũng không khách khí.
Tuy hắn tự nhận diễn xuất của mình không bằng Sở Hưu nhưng cũng không đến nỗi kém.
Thấy đám người đi đến, Chử Vô Kỵ mặt đen lại nói: “Tư Đồ Khí, các ngươi tới đây làm gì? Định xem trò cười của ta chắc?”
Tư Đồ Khí lắc đầu nói: “Chử huynh, sao ngươi lại nói vậy. Đám người chúng ta đi đường xa tới Ngụy Quận, nếu là vì xem trò cười của ngươi chả phải quá rảnh rỗi rồi à?
Chúng ta đã nghe chuyện của ngươi, tên Sở Hưu kia đúng là quá đáng.
Trước mắt tin tức giáo chủ chuyển thế vừa lan truyền trên giang hồ, hắn lại muốn lên Côn Luân Sơn trước, thế này không phải quá đáng thì là gì? Đúng là không hiểu quy củ!
Hơn nữa Ngụy lão vừa bế quan, hắn đã trở mặt với ngươi, đủ thấy tên Sở Hưu kia bạc bẽo tới mức nào.
Lần này chúng ta tới đây là muốn mời Chử huynh cùng tới đòi Sở Hưu trả lại công bằng!”
Chử Vô Kỵ cười lạnh nói: “Ngươi tưởng ta không biết các ngươi là loại người gì ư? Các ngươi mà có lòng tốt giúp ta? Chẳng qua vì chính các ngươi mà thôi.
Cút xa một chút, ta sẽ tự đòi lại công bằng, không cần các ngươi nhúng tay!”
Có thể nói là thái độ của Chử Vô Kỵ cực kỳ không khách khí, nhưng Tư Đồ Khí và Tư Vô Nhai lại không nổi giận.
Theo bọn họ thấy, Chử Vô Kỵ vừa trở mặt với Sở Hưu, đang rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3729237/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.