Chương trước
Chương sau
 

 “Rác rưởi! Rặt một lũ rác rưởi! Cơ nghiệp tổ tiên lưu lại, sao mới tám trăm năm đã sa sút tới mức này? 

 Chân Vũ Giáo xuất hiện một Ninh Huyền Cơ thì cũng thôi, trong Đạo môn ta anh hào xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhánh nào có một vị chí cường giả cũng không có gì là lạ. 

 Nhưng Thuần Dương Đạo Môn ta lại bị loại người Ma đạo như tên Sở Hưu kia sỉ nhục, thậm chí cả người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân thế hệ này cũng chết trong tay hắn mà các ngươi còn coi như không thấy. Thế là sao? Là sỉ nhục!” 

 Trong thời đại của Vân Mộng Tử, Thuần Dương Đạo Môn vẫn trong thời điểm cường thịnh, người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân còn trẻ tuổi như vậy có thể thấy căn cơ của võ giả Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước. Đâu có như bây giờ, bất luận già đến mức nào, chỉ cần đạt tới cảnh giới Chân Đan đã là sức chiến đấu cao tầng trong Thuần Dương Đạo Môn. 

 Lúc này nghe Vân Mộng Tử mắng chửi, sắc mặt Tịch Vân Tử hết sức khó coi. 

 Thuần Dương Đạo Môn bọn họ mà có thực lực của tám trăm năm trước thì bọn họ đã chém tên Sở Hưu kia thành tám mảnh, sao phải chịu sỉ nhục như vậy? 

 Có điều tuy trong lòng hắn còn oán trách nhưng lại không nói ra, vì thân phận vị Vân Mộng Tử này rất đặc biệt. 

 Thật ra Viên Quảng của Đại Quang Minh Tự rất thông minh. 

 Thời gian tám trăm năm, thương hải tang điền, mọi thứ đều đã thay đổi. 

 Nhưng thời gian ngưng đọng tám trăm năm, hắn cũng không cảm thấy bối phận của mình tăng lên. 

 Cho nên sau khi trở lại Đại Quang Minh Tự, trước hắn làm thế nào thì vẫn làm như thế. 

 Nhưng Vân Mộng Tử này lại khác, rất tình cờ hắn lại là sư tổ của Lăng Vân Tử. 

 Không sai, hoàn toàn không phải loại sư tổ của toàn bộ tông môn mà là sư tổ của nhánh này, còn là trực hệ. 

 Cho nên mọi chuyện rất khó xử. 

 Nếu Vân Mộng Tử chỉ là sư tổ tiền bối của Thuần Dương Đạo Môn, cho dù tính khí hắn có khó tính đến đâu đi nữa, hắn cũng không dám lên tiếng lớn lối trước mặt chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn, trước chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Nhưng hắn lại là sư tổ trực hệ của nhánh Lăng Vân Tử, ngược lại cho dù Lăng Vân Tử là chưởng môn, cho dù là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, hắn cũng không thể bất kính với Vân Mộng Tử. 

 Cho nên Lăng Vân Tử đành ho khan một tiếng nói: “Sư tổ, tuy Thuần Dương 

 Đạo Môn chúng ta có uy yếu hơn nữa cũng không suy yếu tới mức này. Đương nhiên sau khi Trường Vân Tử chết chúng ta cũng ra tay. 

 Nhưng tên Sở Hưu kia có quá nhiều thủ đoạn ẩn giấu, không dễ đối phó. Nếu cố giết chết chỉ thành ra lưỡng bại câu thương.” 

 Vân Mộng Tử thở dài một tiếng nói: “Thời gian tám trăm năm, thương hải tang điền, không ngờ hôm nay Thuần Dương Đạo Môn ta lại rơi xuống tình trạng này, bị Ma đạo ức hiếp. 

 Phải biết tám trăm năm trước, vừa thấy Thuần Dương Cương Khí của Thuần Dương Đạo Môn ta là đám người Ma đạo kia đã chạy trối chết rồi.” 

 Tịch Vân Tử ở bên cạnh nhếch miệng, có thể nói Thuần Dương Đạo Môn xuống dốc là chuyện không thể cản được. Vì năm trăm năm trước xuất hiện một Độc Cô Duy Ngã. 

 Tám trăm năm trước các ngươi có thể khiến người trong Ma đạo chạy trối chết, nhưng đợi thêm ba trăm năm, ngươi dám bảo Độc Cô Duy Ngã chạy trối chết không? 

 Với tính cách của Thuần Dương Đạo Môn, năm trăm năm trước có không ít người chết trong tay Côn Luân Ma Giáo. 

 Cho nên Thuần Dương Đạo Môn còn sống được tới bây giờ đã là tốt lắm rồi, sao còn lắm yêu cầu như vậy? 

 Vân Mộng Tử vung tay nói: “Chuyện trước kia thì thôi, nhưng chưởng môn, Thuần Dương Đạo Môn ta không thể tiếp tục chán nản như vậy được.” 

 Lăng Vân Tử gật đầu nói: “Ta hiểu, cho nên thời gian gần đây Thuần Dương Đạo Môn ta cũng đi khắp nơi thu nhận đệ tử, lại một lần nữa tích lũy lực lượng. 

 Lần trước chúng ta thành lập phân đà ở Bắc Yên, tuy thất bại nhưng cũng chiêu mộ được không ít đệ tử thiên phú xuất sắc, sau khi bồi dưỡng thành công có thể sẽ có tác dụng lớn.” 

 Vân Mộng Tử lại trực tiếp xua tay nói: “Chờ đệ tử trẻ tuổi trưởng thành thì đến lúc nào? Chúng ta còn chưa già tới mức không đánh nổi! 

 Mười năm quá lâu, trăm năm quá dài, hôm nay chúng ta chỉ tranh sớm chiều! 

 Xưa nay lực lượng của Thuần Dương Đạo Môn ta chỉ dựa vào Thuần Dương Kiếm tru tà diệt ma, tới khi ánh sáng Thuần Dương chiếu rọi khắp võ lâm, còn sợ không có đệ tử hay sao? 

 Tên tặc tử Ma đạo Sở Hưu kia giết bao nhiêu người của Thuần Dương Đạo Môn ta, sao chúng ta có thể buông bỏ nỗi sỉ nhục này? Lần này chúng ta sẽ lôi hắn ra khai đao!” 

 Lăng Vân Tử biến sắc, vội vàng nói: “Sư tổ! Không thể! 

 Tên Sở Hưu kia không phải tiểu bối Ma đạo đơn thuần, thực ra bây giờ hắn đã đứng trên đỉnh của nhánh Ẩn Ma, có thể nói người chấp chưởng nhánh Ẩn Ma chính là hắn. 

 Hơn nữa dưới tay hắn còn có cường giả Thiên Địa Thông Huyền, tuy ta có thể thắng được, nhưng những người khác không đánh nổi tên Sở Hưu kia. 

 Đặc biệt là bây giờ đối phương chiếm giữ khu vực Bắc Yên, tân hoàng của Bắc Yên Hạng Lê là do hắn tự tay nâng lên hoàng vị, còn chính miệng thừa nhận trong khu vực Bắc Yên thì hoàng tộc Hạng thị quản lý triều đình, Sở Hưu kia khống chế giang hồ. 

 Tuy xét theo tuổi tác thì tên Sở Hưu kia chỉ là một tiểu bối, nhưng thế lực của hắn đã hoàn toàn xứng danh kiêu hùng Ma đạo, gần với đại ma đầu Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo, không thể tùy tiện động tới hắn được! 

 Vân Mộng Tử hừ lạnh nói: “Đại ma đầu? Năm xưa số đại ma đầu chết dưới kiếm của Thuần Dương Đạo Môn ta nhiều không đếm xuể. Đã đánh thì phải đánh đại ma đầu, đánh đám lít nhít khác chỉ có mất giá! 

 Thấy Lăng Vân Tử còn định nói gì đó, Vân Mộng Tử xua tay nói: “Chưởng môn, có phải ngươi nghĩ ta là loại thông thái rởm, chỉ biết chém chém giết giết, làm việc cảm tính không suy nghĩ không?” 

 Tịch Vân Tử ở bên cạnh tiếp tục bĩu môi, chẳng lẽ không đúng à? 

 Lăng Vân Tử nói: “Sư tổ, ta không có ý này...” 

 Vân Mộng Tử hừ nhẹ nói: “Chưởng môn, ngươi đừng quên năm xưa ta cũng là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân, ta cũng có tư cách bàn bạc một số chuyện đại sự với chưởng môn đương đại. Lúc đó có rất nhiều đại sự được chúng ta quyết định. 

 Người trong ma đạo có thủ đoạn độc ác tàn nhẫn. Đối phó với đám người Ma đạo đó, ngươi phải tàn nhẫn, phải độc địa hơn, phải không từ thủ đoạn! 

 Lần trước các ngươi vây công Sở Hưu mà bị Sở Hưu bức lui, các ngươi có biết vì sao không? Vì các ngươi không hung ác bằng hắn! 

 Yên tâm, lần này ta sẽ không để Thuần Dương Đạo Môn mạo hiểm một mình, lão già của Chân Vũ Giáo cũng được thả ra, hắn còn nóng tính hơn ta nhiều. 

 Tuy ta rất ngứa mắt với lão già kia, nhưng lão ta cũng có chút năng lực. Lát nữa ta sẽ tới Chân Vũ Giáo bàn bạc với hắn, phải có một đợt hành động lớn! 


 Hơn nữa nhìn những võ giả Thuần Dương Đạo Môn trong đại điện, không ngờ ai nấy đều bị những lời của Vân Mộng Tử khích lệ tới nhiệt huyết sôi trào. 

 Xưa nay Thuần Dương Đạo Môn bá đạo quen rồi, Lăng Vân Tử vẫn luôn nghĩ cách thay đổi tình huống này nhưng vẫn không có hiệu quả gì. 

 Kết quả giờ thì hay rồi, Vân Mộng Tử vừa về, tính khí của hắn lại rất hợp khẩu vị đám người Thuần Dương Đạo Môn này. 

 Lăng Vân Tử thở dài một tiếng, không biết rốt cuộc kết quả này là tốt hay xấu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.