Chương trước
Chương sau
 

 Cả Diên Thích và đạo sĩ Tuyên Nhất đều không phát hiện ảo giác ba giây này có gì không đúng. 

 Diên Thích chỉ hơi ngạc nhiên nhìn hai tay mình, Minh Vương Ấn của mình tiến bộ lớn như vậy từ bao giờ? 

 Nhân lúc Diên Thích đang ngây ngốc, đạo sĩ Tuyên Nhất co cẳng chạy tới giữa chiến trường, hét lớn: “Sư thúc tổ! Diệp Tiêu bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự giết chết rồi!” 

 Tịch Vân Tử và Thủ Chân Tử sửng sốt, Thủ Chân Tử thầm run rẩy: “Chẳng phải Diệp Tiêu đang ở trong phaan đà à? Sao lại chết trên trong tay Diên Thích?” 

 Đạo sĩ Tuyên Nhất rụt cổ lại nói: “Diệp Tiêu sư đệ nhất quyết muốn ra ngoài tử chiến, nói các sư huynh đệ đang liều mạng ở bên ngoài, hắn không muốn rụt cổ ở trong. 

 Kết quả vừa ra ngoài chúng ta đã bị Diên Thích của Đại Quang Minh Tự theo dõi.” 

 Lúc này Diên Thích cũng về bên cạnh đám người Hư Ngôn, trầm giọng nói: “Hung thủ sát hại Diên Quảng sư đệ đã bị ta diệt trừ.” 

 Có lời này của Diên Thích, kết cục này đã được xác định. Lần này bên tức sùi bọt mép lại là Thuần Dương Đạo Môn. 

 Vốn dĩ Thuần Dương Đạo Môn bọn họ đã không có người kế tục, còn trông mong đệ tử đời sau hơn cả Đại Quang Minh Tự. 

 Đại Quang Minh Tự chết mất một Diên Quảng thì còn một Tiểu Minh Vương Diên Thích. 

 Nhưng bọn họ khó khăn lắm mới tìm được một Diệp Tiêu, kết quả còn chưa qua mấy ngày đã bị người ta giết chết, thế này thì chịu sao nổi? 

 Vừa rồi là Đại Quang Minh Tự chăm chăm muốn gây sự với Thuần Dương Đạo Môn, còn bây giờ lại là Thuần Dương Đạo Môn lao về phía Đại Quang Minh Tự không chết không thôi. Dáng vẻ điên cuồng đó đâu có chút phiêu dật tự nhiên của Đạo gia. 

 Sở Hưu ngồi trên lầu, chứng kiến cảnh này không khỏi lắc đầu nói: “Chậc chậc, đám đạo sĩ điên này đúng là kích động, còn hung hãn hơn lúc đánh với ta. May là lần này ta cách khá xa, không thì cũng bị máu vẩy vào rồi.” 

 Trong lúc Sở Hưu đang ngồi châm chọc, Diệp Tiêu mang sắc mặt tái nhợt lên lầu, thi lễ với Sở Hưu nói: “Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm hỏng sứ mệnh!” 

 Sở Hưu gật đầu: “Lần này ngươi làm việc không tệ, hay có thể nói là rất tốt 

 Thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của ta. 

 Ngươi có thể tùy ý chọn một trong ba chức vị mà ta đã hứa với ngươi.” 

 Diệp Tiêu không cần suy nghĩ lập tức nói: “Thuộc hạ xin được ở lại Trấn Võ Đường!” 

 Thật ra trước đó Diệp Tiêu đã nghĩ rất rõ ràng về ba chức vị này. 

 Quan Trung Hình Đường là nơi cần phòng thủ, chỉ cần ba nước không có chiến sự thì Quan Trung Hình Đường luôn bình tĩnh, đó là nơi dưỡng lão. Cho dù Sở Hưu giao vị trí đứng đầu tứ đại chưởng hình quan cho hắn cũng không có gì hay. Hắn còn trẻ, còn cơ hội thăng tiến. 

 Chức vị một trong số long thủ của Thanh Long Hội lại rất cuốn hút, nhưng Diệp Tiêu cũng nhớ lời Sở Hưu, giết người chỉ là thủ đoạn chứ không phải mục đích. 

 Bây giờ hắn rèn luyện trong Thanh Long Hội đã đủ, học được cách giết người, hắn không muốn ở lại trong Thanh Long Hội nữa. 

 Cho nên vị trí thu hút hắn nhất chính là Trấn Võ Đường. 

 Trấn Võ Đường là thế lực do Sở Hưu tự tay sáng lập ra, cũng là nơi tập trung đông đảo cường giả thủ hạ của Sở Hưu. 

 Có Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông, còn có Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng xuất thân từ Thanh Long Hội, có cả Bàng Hổ từng là người của Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu. 

 Ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao tới kinh người, nhưng tương lai cũng có nhiều khả năng hơn. 

 Lựa chọn của Diệp Tiêu không ngoài dự đoán của Sở Hưu, ở lại trong Trấn Võ Đường thì mức độ cạnh tranh cao nhất nhưng cũng có nhiều cơ hội nhất. 

 Nhưng bây giờ, Diệp Tiêu cần phải ẩn nấp một thời gian, giấu diếm thân phận tướng mạo của bản thân, ít nhất thời gian tới cần phải làm như vậy. 

 Bằng không Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự mà biết mình bị chơi xỏ, chắc chắn họ sẽ nổi điên. 

 Đương nhiên bây giờ Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự cũng đang nổi điên, đánh giết kịch liệt. 

 Thủ Chân Tử đúng là gừng càng già càng cay, không ngờ chỉ dùng sức mình mình đánh trọng thương cả hai cao tăng bối phận chữ Tịnh của Đại Quang Minh Tự. 

 Nhưng bên phía Tịch Vân Tử lại chịu thiệt. 

 Tay cầm thần binh Thuần Dương, thực lực Tịch Vân Tử đã đủ đối phó với võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường. 

 Vấn đề là Hư Ngôn không phải võ giả bình thường, hắn là thủ tọa võ viện của Đại Quang Minh Tự, cho dù chỉ vừa bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực của hắn cũng vượt xa võ giả bình thường, cho nên Tịch Vân Tử cũng bị thương không nhẹ. 

 Tóm lại bên Thuần Dương Đạo Môn vẫn chịu thiệt tương đối nặng trong trận chiến lần này, dù sao nhân số của bọn họ cũng ít hơn một chút. 

 Sau trận chiến này, có thể nói hai bên cưỡng bại câu thương, không ai có thể gây phiền toái cho Sở Hưu, trừ phi Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn lại phái thêm người tới. 

 Nhưng tình huống này khó mà xảy ra, dù sao phân đà cũng chỉ là phân đà. Hai nhánh Đạo Phật tới Bắc Yên không phải để tử chiến với Sở Hưu, cũng không phải để tử chiến với phe còn lại. Vì một phân đà mà phải liều mạng tới mức dốc hết lực lượng của tông môn, người chấp chưởng hai môn phái Đạo Phật sẽ không kích động tới mức này. 

 Rốt cuộc hai nhánh Đạo Phật cũng yên tĩnh trở lại, bên phía Sở Hưu cũng thở phào một tiếng. 

 Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn chỉ là phiền toái nhỏ mà Hạng Long gây ra. Phiền toái thật sự vẫn là chủ nhân ngai vàng sau khi Hạng Long qua đời. 

 Với tính cách của Hạng Xung hiện giờ, nếu hắn leo lên hoàng vị, chắc chắn Sở Hưu và hắn sẽ trở mặt. Tuy chưa chắc đã thua, nhưng nếu đối chọi với triều đình Bắc Yên, e là cơ nghiệp Trấn Võ Đường của Sở Hưu cũng bị phế bỏ triệt để. 

 Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, Hạng Long đã gần tới lúc dầu hết đèn tắt. 

 Trước đó Hạng Long còn có thể miễn cưỡng đứng được nếu có người đỡ, nhưng một tháng gần đây thậm chí hắn không đứng lên được. 

 Hạng Sùng đứng bên giường Hạng Long, sắc mặt cực kỳ phức tạp. 

 Hắn cực kỳ hận Hạng Long, nhưng dù sao cũng là hoàng huynh của mình. Thấy Hạng Long có thể ra đi bất cứ lúc nào, trong lòng Hạng Sùng cũng thấy không thoải mái. 

 Hạng Long nằm trên giường nói với giọng yếu ớt: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” 

 Hai mắt của hắn nhìn trừng trừng vào nóc nhà, thực ra hai mắt của Hạng Long đã không thấy bất cứ thứ gì. 


 Hạng Long thở dài một tiếng, nếu Trấn Võ Đường cũng tham dự, cuối cùng tam bại câu thương là hoàn hảo nhất. 

 “Đúng rồi, bây giờ thằng nhóc Hạng Xung ra sao rồi”” 

 Tuy Hạng Long tuyên bố với mọi người mình lập Hạng Xung làm thái tử là không có tư tâm gì. Nhưng thật ra trong số các hoàng tử, hắn vẫn thương yêu Hạng Xung nhất. 

 Nếu không phải tuổi tác Hạng Xung khá nhỏ, hắn đã lập thái tử từ lâu. Cho nên lúc này tuy đã sắp nhắm mắt xuôi tay, Hạng Long vẫn muốn bảo vệ người thừa kế mà mình lựa chọn thêm một lần nữa. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.