Trên một căn lầu cao cách chiến trường giữa Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh Tự vài dặm; Sở Hưu, Mục Tử Y và giới cao tầng của Trấn Võ Đường như Mai Khinh Liên, Bàng Hổ đều có mặt.
Với khoảng cách này, nhãn lực của bọn họ đủ để thấy rõ tất cả những gì diễn ra trên chiến trường, tiếng nói bên tai Diệp Tiêu chính là Sở Hưu truyền âm.
Lúc này đám người Sở Hưu đang rất quá đáng, bọn họ còn gọi một chút điểm tâm và trái cây, nhìn hai nhánh Đạo Phật giao chiến như xem kịch.
Đường Nha và Bàng Hổ vừa uống rượu vừa bình phẩm chiêu này của ai tốt, chiêu này của ai kém vân vân.
Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Ta cũng không ngờ tiểu tử kia kích động hai bên Đạo Phật ra tay với nhau nhanh như vậy, đúng là kỳ tài.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đa số là vận may, người hắn giết là đệ tử mà Đại Quang Minh Tự rất coi trọng. Cho nên chỉ giết một người mà khiến Đại Quang Minh Tự nổi giận.
Nhưng đa số mọi chuyện trên đời này chỉ coi trọng kết quả, không cần xem quá trình. Vận may cũng là một phần của thực lực.”
Đôi mi thanh tú của Mai Khinh Liên khẽ nhướn lên: “Ngươi đang nói tới Lã Phụng Tiên à?”
Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái nói: “Không thể nói Lã huynh may mắn nữa, phải nói là vận may đầy người. Nhưng tiểu tử Diệp Tiêu này cũng khá may mắn.”
Lúc này Lã Phụng Tiên cũng ở Bắc Yên, nhưng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3713158/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.