Nhưng trong thời gian ngắn cũng khó lòng học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Kể cả Sở Hưu cũng phải trải qua một trận chiến sinh tử mới học được.
Nhưng không sao, Sở Hưu cũng không trông mong Diệp Tiêu có thể học được Thiên Tử Vọng Khí Thuật trong thời gian ngắn, y chỉ cần Diệp Tiêu lĩnh ngộ được một phần Thiên Tử Vọng Khí Thuật, từ đó mang tới lực lượng đạo uẩn là được. Nói đơn giản hơn là khiến hắn trông có vẻ đạo pháp thiên thành.
“Ngưng thần, nhắm mắt, buông bỏ mọi tạp niệm. Ngươi không cần nhớ chú giải về Thiên Tử Vọng Khí Thuật, ngươi chỉ cần nhớ kỹ cảm giác này là được. Còn về công pháp, nếu sau này có cơ duyên ngươi sẽ tự lĩnh ngộ.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần theo lời Sở Hưu.
Một khắc sau, một luồng khí tức hết sức huyền diệu bao bọc lấy hắn. Chỉ trong chớp mắt, hắn như đặt mình vào bản nguyên của không gian này, thiên địa huyền hoàng, âm dương nhị khí, thậm chí những lực lượng như phong vân lôi điện cũng nhảy múa bên cạnh hắn.
Diệp Tiêu còn chưa tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa gần bằng không.
Lúc này cảm giác của hắn lại là đạo cơ bản nhất trên thế gian này, thiên địa tự nhiên, chính là đạo!
Hắn không thể lý giải những thứ này, nhưng lại bị Sở Hưu cưỡng ép nhét vào đầu.
Sau ba ngày ba đêm, khi Diệp Tiêu hoàn toàn thoát khỏi trạng hái này, thân thể hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3712016/chuong-1240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.