Sở Hưu vỗ đầu một cái, đứa nhỏ này ở Thanh Long Hội quá lâu, có vẻ như đã thành thói quen, chuyện gì tới chỗ hắn cũng thành mục tiêu giết người, như vậy không tốt.
Giết người chỉ là một thủ đoạn để hoàn thành mục đích chứ không phải mục đích chủ yếu.
“Sai. Ta bảo ngươi tới Thuần Dương Đạo Môn không phải để giết người của Thuần Dương Đạo Môn mà là để giết người của Đại Quang Minh Tự.”
Sở Hưu chỉ Diệp Tiêu nói: “Ngươi phải dùng thân phận Thuần Dương Đạo Môn giết người của Đại Quang Minh Tự mới được.
Ta đã gần hoàn thành bố trí ở Bắc Yên rồi, nhưng thỉnh thoảng hai nhánh Đạo Phật lại gây phiền chuyện với ta. Nếu không giải quyết bọn chúng trước, không khéo bọn chúng còn gây phiền toái lớn hơn nữa.
Nhưng do có ta, hai nhánh Đạo Phật sẽ không tử chiến thật, trước mắt ba bên Đạo Phật Ma đánh đấm lẫn nhau, cảnh giác lẫn nhau, lại cùng nhẫn nhịn. Cuối cùng cả ba bên đều tiêu hao lực lượng.”
Không thể không nói, ý đồ của Hạng Long đã thành công được một nửa.
Dẫn ba nhánh Đạo Phật Ma tới, ba bên căm thù lẫn nhau, lại e ngại nhau. Cho dù ba bên có kiềm chế đến đâu đi nữa cũng không tránh được xung đột.
Bây giờ mới qua chưa được ba tháng, Sở Hưu đã đánh với Đại Quang Minh Tự một trận, lại đấu với Thuần Dương Đạo Môn một trận.
Nhưng đây mới là ân oán giữa Sở Hưu và hai bên khác, Thuần Dương Đạo Môn và Đại Quang Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3711362/chuong-1239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.