Chương trước
Chương sau
Xưa nay trên giang hồ có rất ít công pháp có thể giống như Huyền Vũ Chân Công, gần như dung nạp tất cả các loại hình võ đạo vào.

Huống chỉ cho dù có loại công pháp này, người tu luyện mà sử dụng cũng rất thiếu tự nhiên.

Sở Hưu có thể nhanh chóng nắm giữ Huyền Vũ Chân Công là vì bản thân y cũng là võ giả theo hướng như vậy.

Ít nhất thì lúc này Trường Vân Tử cũng khó mà thích ứng với phương thức chiến đấu như vậy, không ngờ vừa giao chiến đã rơi vào thế hạ phong.

Lục Trường Lưu thở dài, phất trần trong tay phẩy ra, đạo uẩn lan tỏa, lưu chuyển giữa không trung, nhìn như làn gió nhẹ phất qua nhưng lại dựng nên một bức tường trước mặt Sở Hưu, chặn thế công của y.

Tuy Tam Đại Đạo Môn không đến mức cùng tiến cùng lùi nhưng ít nhất Lục Trường Lưu cũng không thể đứng nhìn Trường Vân Tử bị Lâm Huyết Y đánh bại ngay trước mặt mình, mất hết thể diện.

“Đại long thủ, Thuần Dương Đạo Môn vốn hay nói chuyện kiểu này, ngươi không cần để ý, hôm nay chỉ cần ngươi không giết Vương gia, mọi chuyện đều dễ bàn.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn giết Vương gia thì sao?”

Lục Trường Lưu thở dài một tiếng: “Vậy ta chỉ có thể cùng Trường Vân Tử đạo. huynh lĩnh giáo võ công của đại long thủ thôi.

Lão đạo sĩ ta không sợ bị người ngoài nói chúng ta lấy nhiều khi ít, dù sao ta cũng từng này tuổi rồi, không quan tâm tới tiếng tăm.”

Lục Trường Lưu luôn thích thở dài, thở đi thở lại, nếp nhăn trên hàng mi của hắn lại sâu hơn một chút.

Thế gian này có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, người khác không ra mặt, hắn đã đáp ứng với Vương gia, làm sao không ra mặt được đây?

Một là chưởng giáo Chân Vũ Giáo đứng trong mười hạng đầu của Phong Vân Bảng, một là võ giả Chân Hỏa Luyện Thần thế hệ trước của Thuần Dương Đạo. Môn, một đấu một thì thắng bại còn chưa rõ, một đấu hai thì Sở Hưu không hề năm chắc.

Nhưng đúng lúc này, y lại lấy nửa tấm bản đồ của Chu gia ra, nhìn mọi người ở đây rồi lạnh lùng nói: “Chư vị, đừng tưởng các ngươi đang xem trò vui.

Con người của ta làm việc rất có nguyên tắc, người không trêu vào ta, ta cũng chẳng chọc đến người.

Nhưng hôm nay Vương gia động tới người của Thanh Long Hội ta, nhất định phải cho ta một câu trả lời.

Các ngươi ra tay ngăn Lục chưởng giáo, chờ ta diệt Vương gia xong chúng ta sẽ cầm bản đồ cùng thăm dò nơi đó.

Bằng không, ta sẽ xé nát tấm bản đồ này, cùng lắm thì ai đi đường nấy, các ngươi tự đi mà tìm khắp Đông Tề!”

Nghe câu này, tất cả mọi người ở đây biến sắc.

Vị trí không gian yếu kém đâu phải công trình kiến trúc gì, không có bản đồ thì họ đi đâu mà tìm?

Lục Trường Lưu lạnh lùng nói: “Lâm Huyết Y! Ngươi dám?” Sở Hưu cầm tấm bản đồ cười lạnh nói: “Các ngươi xem ta có dám hay không?

Hoa Quỷ Bà Bà, chắc ngươi còn không biết có chuyện gì đúng không?

Nói cho ngươi biết, dùng hai tấm bản đồ này là có thể tìm ra nơi đại chiến cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ, không khéo trong đó còn có truyền thừa của hai vị cường giả chí cường!”

Nghe xong câu này, ánh mắt Hoa Quỷ Bà Bà lập tức phát sáng, có thế nào thì bà ta cũng không ngờ hôm nay lại dính đến chuyện lớn như vậy.

Thật ra mục đích Hoa Quỷ Bà Bà đến Trung Nguyên đúng như bà ta đã nói, ở hoang mạc Tây Cực đến phát chán nên mới vào đi dạo.

Không ngờ lúc này bà ta lại cảm ứng được nơi này có khí tức của vài vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nên chạy tới xem, không nghĩ tới thật sự nhận được thu hoạch lớn.

Hoa Quỷ Bà BÀ cười khanh khách: “Đáng ghét, gọi người ta là Hoa Quỷ phu nhân nha.”

Nói xong, Hoa Quỷ Bà Bà lập tức ngăn trước mặt Lục Trường Lưu: “Lục chưởng giáo, đã lâu không gặp, vừa hay nô gia muốn lĩnh giáo với Lục chưởng giáo một phen, xem thực lực của nô gia có thụt lùi không.”

Dứt lời, Hoa Quỷ Bà Bà và Lục Trường Lưu lập tức giao thủ.

Võ công của La Sát Giáo cực kỳ quỷ dị, Hoa Quỷ bà Bà tuy tinh thần không bình thường nhưng dù sao bà ta cũng là lão quái vật cùng cấp bậc với lão tổ Doanh gia, tuy không phải Thiên Địa Thông Huyền nhưng sống lâu năm, tích lũy được không ít kinh nghiệm, ngăn chặn Lục Trường Lưu cũng không thành vấn đề.

Bên này Sở Hưu lại ngăn trước mặt Trường Vân Tử đang nổi giận, Thiên Đạo Chiến Hạp hóa thành đao thương kiếm kích, cứ thế đánh tới, áp chế Trường Vân Tử, khiến hắn từ từ lui về phía sau.

Nhân cơ hội này, đám người Hàn Khốc Tống Tiếu không nói một câu, lặng lẽ đánh về phía Vương gia.

Đám trận pháp sư của Vương gia đã bao giờ thấy cảnh tanh máu giết chóc như vậy?

Lại thêm những người Sở Hưu mang tới đều là tinh nhuệ của Thanh Long Hội, một khắc sau toàn trường chỉ còn hai âm thanh, một là tiếng giao thủ của

đám người Sở Hưu, một là tiếng kêu gào thảm thiết khi bọn Hàn Khốc Tống Tiếu giết chóc.

Sắc mặt đám người Doanh Chiêu đều trầm xuống, tuy bọn họ không tỏ thái độ tức là đồng ý bản đồ quan trọng hơn Vương gia, nhưng tận mắt chứng kiến Thanh Long Hội đại khai sát giới trước mặt mình, tâm trạng ai cũng không tốt.

Doanh Bạch Lộc ở một phía cũng nhíu mày, hiển nhiên hắn không thích loại giết chóc như vậy, hơn nữa hắn còn có cảm giác vì sao loại thủ đoạn này lại quen thuộc như vậy?

Lục Trường Lưu hạ giọng nói: “Thanh Long Hội xuất hiện một nhân vật còn khó chơi hơn Bộ Thiên Nam.”

Hách Liên Trường Phong nhíu mày gật đầu, sắc mặt lo lắng.

Thật ra trước đó Hách Liên Trường Phong e ngại nhất là Bộ Thiên Nam, thực. lực của đối phương đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, gã đó đúng là người điên.

Nếu gặp tình huống ngày hôm nay, Bộ Thiên Nam cũng sẽ ra tay diệt Vương gia, thậm chí ai ngăn cản thì Bộ Thiên Nam giết kẻ đó, giết tới mức phát điên, giết tới mức không ai dám cản mới thôi.

Tuy mục đích của Lâm Huyết Y cũng giống Bộ Thiên Nam nhưng thủ đoạn lại khác biệt tới một trời một vực.

Bộ Thiên Nam chỉ biết chém chém giết giết còn Lâm Huyết Y lại hành động cực kỳ vô sỉ, lấy bản đồ ra uy hiếp bọn họ, đúng là hại người không lợi mình.

Thật ra loại người đầu óc ngu sỉ như Bộ Thiên Nam rất dễ đối phó, nhưng Lâm Huyết Y không từ thủ đoạn mới là khó giải quyết.

Không tới nửa canh giờ, toàn bộ Vương gia đã bị tàn sát gần hết, chuyện này cũng khiến đám người ở đây thấy được thủ đoạn của Thanh Long Hội.

Không thể không nói, chỉ riêng phương diện giết người thì trên giang hồ có rất ít kẻ có thể sánh với đám sát thủ Thanh Long Hội, bọn họ đúng là cỗ máy giết chóc, sinh ra để giết người.

Doanh Chiêu lạnh lùng nói: “Lâm Huyết Y, ngươi giết đủ chưa?”

Sở Hưu ngừng giao thủ với Trường Vân Tử, cười ha hả nói:

“Doanh gia chủ, đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, vừa rồi các ngươi đâu có ra tay ngăn cản.”

Nếu mấy vị trước mặt một lòng muốn cứu Vương gia, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi, kết quả bọn họ đều giữ im lặng, chờ khi Sở Hưu giết hết mới nhảy ra làm người tốt, đúng là giả tạo.

Doanh Chiêu hừ lạnh một tiếng, không hỏi nhiều, Sở Hưu cũng không trêu chọc bọn họ mà lấy bản đồ ra nói: “Chư vị, nối bản đồ lại đã, bây giờ chuyện này chỉ có chúng ta biết, nhưng ta hy vọng trước khi thấy không gian kia, tốt nhất đừng ai tiết lộ chuyện này, nếu khiến cho người khác tới, không chỉ số chìa khóa không đủ chia nhau, thậm chí có thể không lấy được bao nhiêu truyền thừa.”

Mọi người ở đây đều gật đầu, kể cả Trường Vân Tử đang hầm hừ.

Tin tức manh mối về Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ quá mê người, nếu nó lan truyền, e là toàn bộ giang hồ sẽ khuấy đảo.

Trước đây thực lực đám người bọn họ không chênh lệch nhiều, số chìa khóa cũng đủ dùng, ngoài một chút tranh chấp vì Sở Hưu giết người lúc trước, ngược lại bọn họ không cần lo lắng điều gì, cho nên cứ giữ số người biết chuyện như vậy là vừa vặn.

Đặt hai tấm bản đồ cùng nhau, mọi người ghi lại vị trí rồi lập tức tiến về phía đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.