Chương trước
Chương sau
Nghe Doanh Chiêu nói vậy, Sở Hưu cũng biết vị trước mặt là ai.

Nhánh Minh Ma, thành viên của tám phái, một trong những cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần của La Sát Giáo, Hoa Quỷ Bà Bà.

Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với người của La Sát Giáo vì đối phương ở sa mạc 'Tây Cực xa xôi, chắc Phương Thất Thiếu tiếp xúc nhiều với bọn họ, Sở Hưu mới thấy một võ giả La Sát Giáo ở Chính Ma Đại Chiến trên Phù Ngọc Sơn.

Hoa Quỷ Bà Bà có bối phận cực cao, đúng như Doanh Chiêu đã nói, bà ta cùng bối phận với lão tổ Doanh Tự nhà họ, nhưng tiếng tăm của bà ta lại cực kỳ thối nát.

Hoa Quỷ Bà Bà này tính cách dâm đãng, còn tu luyện một loại tà công song tu thái bổ, hấp thu nguyên dương của võ giả trẻ tuổi đã tẩm bổ bản thân, giúp mình duy trì thanh xuân đồng thời tăng cường tuổi thọ.

Ngày trước có không ít võ giả trẻ tuổi của đại phái bất cẩn bị đối phương mê hoặc, kết quả bị thái bổ tới mức phế bỏ.

Năm xưa hành động này khiến rất nhiều đại phái tức giận, thậm chí đánh tới hoang mạc Tây Cực, đòi La Sát Giáo trả lời, lúc này mới khiến Hoa Quỷ Bà Bà thu liễm một chút.

“Ai da, ai da, nô gia sợ quá mà.”

Hoa Quỷ Bà Bà vỗ ngực, tạo thành một cơn sóng nhỏ, nhưng trừ một số đệ tử Vương gia định lực yếu kém không nhịn được chăm chú quan sát, những người khác đều coi bà ta như không khí.

Đám người Trường Vân Tử đã từng này tuổi, có lòng mà không có sức, huống chỉ bọn họ cũng biết về Hoa Quỷ Bà Bà, đương nhiên không hứng thú với bà lão như vậy rồi.

Doanh Bạch Lộc sỉ tình như thánh, đương nhiên cũng không bị dụ dỗ.

Về phần Sở Hưu, thứ mê hoặc nhục dục cấp thấp như vậy chẳng hề ảnh hưởng tới y, Xá Nữ Đại pHáp của Mai Khinh Liên còn mạnh hơn Hoa Quỷ Bà Bà gấp trăm lần.

Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh một chút, lấy nửa tấm bản đồ của mình ra, lạnh nhạt nói: “Nếu chư vị đã biết mọi chuyện, vậy ta cũng không nói nhiều, ta đồng ý lấy bản đồ ra cho chư vị cùng sử dụng, mọi người cùng thăm dò không gian đó.

Nhưng, ta nhất định phải diệt Vương gia! Không ai được phép động tới người của Thanh Long Hội ta mà còn được yên lành!”

Lục Trường Lưu thở dài: “Đại long thủ, theo ta biết người của Thanh Long Hội các ngươi không chết, ngược lại bên Vương gia chết rất nhiều người rồi, nên khoan dung độ lượng, Vương gia đã bị giáo huấn rồi, chuyện này ngừng ở đây thôi.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Khoan dung độ lượng ư? Đây không phải phong cách của Thanh Long Hội chúng ta, bao năm qua chỉ có Thanh Long Hội ta giết người, từ bao giờ mà tới phiên người khác giết người của Thanh Long Hội ta?”

Lục Trường Lưu còn định nói gì, Trường Vân Tử ở bên kia đã hừ lạnh nói: “Lục chưởng giáo, ngươi nể mặt kẻ này qu đấy, ngươi tưởng Thanh Long Hội các ngươi là Côn Luân Ma Giáo khi xưa chắc, muốn giết ai thì giết à?

Hôm nay có chúng ta ở đây mà ngươi còn định lạm sát người vô tội, đúng là nực cười!”

Thân là người đứng đầu Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, Trường Vân Tử là người có tư cách lâu đời trong Thuần Dương Đạo Môn, cũng cực kỳ để ý tới thâm niên lịch duyệt.

Hôm nay nếu Bộ Thiên Nam ở đây có lẽ giọng điệu của hắn không cứng rắn như vậy, nhưng lúc trước tên Lâm Huyết Y này chỉ là hạng vô danh, hơn nữa mới chỉ cảnh giới Chân Đan.

Một võ giả cảnh giới Chân Đan mà nói khoác không biết ngượng, dám tuyên bố giết người trước mặt hắn, đúng là không tự biết mình.

Sở Hưu cười lạnh với Trường Vân Tử, y đang đeo mặt nạ nên không ai thấy nụ cười của y nhưng có thể cảm nhận được luồng sát khí toát ra từ trong đôi mắt.

Sở Hưu bước ra một bước, dưới chân lập tức vang lên tiếng nổ như động đất, thân hình của y nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trường Vân Tử, xuất quyền đánh ra, thế như phá hải, Sơn Hải Quyền Kinh!

Trường Vân Tử không ngờ tốc độ của Sở Hưu lại nhanh chóng như vậy, uy thế của quyền này lại mạnh mế đến vậy.

Hắn không kịp xoay xở, đột nhiên rút thanh trường kiếm mang theo Thuần Dương Cương Khí nóng rực trong tay ra chặn ngang trước người. Thuần Dương Cương Khí như vầng mặt trời bộc phát nhưng bị một quyền của Sở Hưu đánh tan.

Nắm đấm đấu cứng với trường kiếm, toàn thân Sở Hưu tỏa ra nội lực chân hỏa màu vàng bạc.

Một quyền kia như phá núi mở đường, đánh cho Trường Vân Tử lùi từng bước một về phía sau, cánh tay cầm kiếm cũng bắt đầu run rẩy.

“Chân Hỏa Luyện Thân?” Mọi người ở đây lập tức biến sắc.

Sau chuyện Trần Thanh Đế ở Huyễn Hư Lục Cảnh, còn có ai không biết sự kinh khủng của Chân Hỏa Luyện Thân? Có thể nói nó đã phát huy lực lượng của cơ thể tới cực hạn.

Bọn họ không ngờ ngoài Trần Thanh Đế còn có người dám đi theo con đường này, hơn nữa cũng thành công.

Những người này vốn không ngờ lại có người hoàn thành phương pháp Chân Hỏa Luyện Thân chỉ trong thời gian ngắn, chẳng khác nào gian lận.

Bây giờ cho bọn họ đã biết vì sao Lâm Huyết Y chỉ có cảnh giới Chân Đan mà giết chết được Bộ Thiên Nam, đối phương cũng giống như Trần Thanh Đế, đều là cường giả không thể xét theo cảnh giới.

Nghĩ đến đây, thần sắc mọi người đều nghiêm nghị.

Trước đó bọn họ còn cảm thấy Lâm Huyết Y chỉ là cảnh giới Chân Đan, chắc lúc giết Bộ Thiên Nam đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó, nhưng bây giờ xem ra Thanh Long Hội đã xuất hiện một cường giả còn khó giải quyết hơn Bộ Thiên Nam.

Lúc này ở giữa sân, Trường Vân Tử bị một quyền đột ngột của Sở Hưu đánh cho ngây dại. Hắn thật sự không ngờ đối phương cũng là cường giả như Trần Thanh Đế.

Sau khi phản ứng lại, Trường Vân Tử tay niết dạo ấn định phản kích, nhưng một khắc sau Sở Hưu lại hóa quyền thành trảo, Giáp Cốt Long Trảo trong Huyền 'Vũ Chân Công đã được thi triển, trong tiếng long ngâm, cương khí hóa thành long trảo không gì không phá, chỉ chớp mắt đã bóp nát đạo ấn của Trường Vân Tử, sau đó xuất chưởng đánh xuống, Huyền Vũ Thần Chưởng khí thế hùng hồn, trực tiếp đánh bay Trường Vân Tử ra ngoài.

Thế công liên tiếp trực tiếp đánh cho Trường Vân Tử ngây dại, mỗi lần hắn nghĩ ra thế công ứng phó với Sở Hưu, Sở Hưu lại lập tức đổi sang loại vô cùng khác, đánh cho đối phương trở tay không kịp.

Nhìn những võ công chủ loại bất đồng nhưng được phối hợp hài hòa trong tay Sở Hưu, đám người cũng trợn tròn hai mắt.

Ở phía khác, Cao Bình Vương - Lữ Trạm Lô hỏi Hách Liên Trường Phong: “Bạch Hổ Đường các ngươi đã đấu đá với Thanh Long Hội bao lăm, ngươi có nhìn ra điều gì về Lâm Huyết Y không?”

Hách Liên Trường Phong lắc đầu: “Không nhìn ra, Chân Hỏa Luyện Thân vốn do Trần Thanh Đế tự sáng tạo, bây giờ xuất hiện người thứ hai, chúng ta cũng không hiểu nổi.

Hơn nữa ta có thể khẳng định là võ công của hắn không phải võ công của Thanh Long Hội, nhưng nhiều loại võ công phối hợp hết sức hòa hợp, không có bất cứ xung đột nào, uy lực cũng không kém hơn một số công pháp truyền thừa của Thanh Long Hội!”

Hách Liên Trường Phong vô thức sờ lên lồng ngực của mình.

Bạch Hổ Đường và Thanh Long Hội đời đời đối địch, ngày trước hắn từng đại chiến với Bộ Thiên Nam, cũng hiểu được khá nhiều về Thanh Long Hội, thậm chí còn biết nhiều hơn một số thành viên của Thanh Long Hội.

CHính vì vậy hắn mới thấy lạ, một kẻ không có truyền thừa võ công của Thanh Long Hội, như chui từ trong khe đá ra, rốt cuộc hắn làm thế nào mà lên làm đại long thủ của Thanh Long Hội?

Đúng là kỳ lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.