Chương trước
Chương sau
Diệp Tiêu cắn răng dùng Ma Huyết Đại Pháp hấp thu khí huyết sau đó định bỏ đi.

Nhưng Sở Hưu lại nói: “Mang theo đầu hai tên kia đi.” Diệp Tiêu sửng sốt hỏi: “Vì sao?”

“Đương nhiên vì diệt Diệp gia! Chỉ với tình trạng nửa sống nửa chết hiện giờ của ngươi lấy đâu ra lực lượng diệt Diệp gia?”

Mặc dù Diệp Tiêu không biết Sở Hưu có ý gì, nhưng giờ hắn đã phát hiện, chỉ cần mình làm theo lời vị tiền bối này sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lúc trước nếu mình nghe lời vị tiền bối này, không chừng phụ thân đã không chết.

Trong Huyết Hồn Châu, Lục Giang Hà nhìn Diệp Tiêu ở bên ngoài cực kỳ thuần thụt cắt đầu người rồi bỏ trốn, không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Tiểu tử này thích ứng nhanh thật.”

Có điều lúc này hắn lại đột nhiên chyển giọng: “Lúc trước ngươi cố ý à?”

Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Cố ý gì?”

Lục Giang Hà nheo mắt nhìn Sở Hưu nói: “Trước đó nếu ngươi nói hết tiền căn hậu quả với tiểu tử Diệp Tiêu kia, lại cưỡng ép hắn nghe lời ngươi, không khéo phụ thân hắn đã không phải chết.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ngươi nói không sai, đúng là ta cố ý, không trải qua trắc trở làm sao trưởng thành được đây?

Người sống trên đời này, thứ gì cũng mua được, chỉ có thuốc hối mua được.

n là không

Cơ hội lựa chọn chỉ có một, ta đã nói mọi chuyện cho hắn, nhưng hắn lại lựa chọn sai lầm, vậy không thể trách người khác được.

Hắn gặp được ta là cơ duyên của hắn, ta mượn nhờ hắn để tái tạo lại thân thể, mọi thứ ta cho hắn trong quá trình này đều là thù lao.

Nhưng nếu hắn không tự mình nắm bắt được cơ duyên này, vậy không thể trách những người khác được.

Con người, dẫu sao cũng phải học cách lựa chọn, đúng không?”

Lục Giang Hà im lặng không nói gì. Giờ hắn mới phát hiện tên Sở Hưu này. đúng là lạnh lùng tới cực hạn.

Trừ những hảo hữu của mình, thái độ của Sở Hưu đối với người khác luôn là ai cản ta thì chết, ai đối nghịch với ta thì chết. Người khác ư, thích chết thì chết, liên quan gì tới y?

Kể cả tiểu tử bên ngoài kia cũng vậy.


Trước đó Lục Giang Hà còn tưởng Sở Hưu định bồi dưỡng tên tiểu tử này

theo hướng đệ tử.

Nhưng giờ xem ra, có lẽ Sở Hưu có ý tứ như vậy thật nhưng vạn nhất trong quá trình bồi dưỡng tiểu tử này không chịu được, vậy hắn chỉ có thể tự trách bản

thân xui xẻo.

Lúc này ở bên ngoài, Diệp Tiêu cắt bỏ hai đầu người sau đó vội vàng rời khỏi Diệp gia.

Không thể không nói Diệp gia quản lý quá mức lỏng lẻo, hạ nhân tuần tra ban đêm đều cực kỳ biếng nhác. Diệp Tiêu lại là người trong gia tộc, tin tức hắn trở về lúc trước không mấy ai biết, cho nên không ai ngăn cản, khiến hắn thuận lợi rời khỏi Diệp gia.

lần bối, giờ chúng ta đi đâu đây?” Diệp Tiêu vô thức hỏi Sở Hưu tiếp theo phải làm gì.

“Ngươi có biết Tưởng gia đối nghịch với Diệp gia ở nơi này không?” “Đương nhiên có biết.”

“Ném hai cái đầu này vào trong biệt viện của Tưởng gia, sau đó không cần ngươi lo. Chuyện tiếp theo Tưởng gia sẽ giải quyết giúp ngươi.”

Diệp Tiêu sửng sốt, có điều tiếp đó hẳn lập tức hiểu ý Sở Hưu, không khỏi run lên một cái.

Do tranh đấu giữa Giang Đông Tôn thị và Cao Bình Lục gia nên Tưởng gia cùng Diệp gia đã như nước với lửa. Giờ Tưởng gia thấy đầu của hai cha con Diệp. gia, làm sao lại không hành động được? Nhân cơ hội này diệt trừ Diệp gia mới là quan trọng nhất.

Đến lúc đó còn ai quan tâm hai cha con Diệp gia chết ra sao nữa?

Diệp Tiêu chợt phát hiện điểm mạnh nhất của vị tiền bối này không phải võ công mà là khả năng tính toán đại cục và lòng người.

Chỉ nhẹ nhàng lập kế đã vận dụng thù hận giữa hai nhà giải quyết xong xuôi mọi chuyện.

Có lẽ ngay chính hắn cũng là quân cờ bị vị tiền bối này điều khiển, bị tính toán thao túng.

Diệp Tiêu không dám nghĩ tới những thứ sâu xa hơn, cũng không thể nghĩ. Chí ít làm theo vị tiền bối này hắn có thể nhận được đầy đủ lợi ích là được.

Chuyện tiếp theo đúng như Sở Hưu đã đoán, hai cha con Tưởng gia phát hiện đầu của cha con Diệp Khôn, lập tức xuất thủ, mang người trực tiếp hủy diệt Diệp. gia.

Nhận được tin tốt như vậy, Tưởng gia đâu quan tâm tới chuyện lạ hay không lạ, diệt trừ Diệp gia, bọn họ cũng tiện tới Cao Bình Lục gia tranh công.

Khi Diệp gia bị hủy diệt, Diệp Tiêu đang trong quán rượu cách đó không xa quan sát.


Nhìn Diệp gia nuôi nấng chính mình bị mình gián tiếp hủy diệt, trong lòng Diệp Tiêu ngổn ngang vô số cảm xúc.

Có điều hắn cũng nhanh chóng bình ổn lại tâm tình, hỏi: “Tiền bối, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Sở Hưu từ tốn đáp: “Tới Giang Đông tìm Tôn Trường Minh.

Gia tộc của ngươi bị hủy, còn bị hủy trong tranh đấu giữa Tôn gia cùng Lục gia, giờ ngươi chỉ có thể tới gia nhập chỗ hẳn.

Việc ta cần ngươi làm chỉ có một, đó là trở thành tâm phúc của Tôn Trường

Minh!

Chuyện này ta sẽ giúp ngươi thực hiện, ngươi chỉ cần cam đoan không để lộ sơ hở là được.

Diệp Tiêu gật nhẹ đầu, nhìn lướt qua gia tộc của mình lần cuối cùng rồi quay người đi khỏi.

Nửa tháng sau, trong Giang Đông Tôn thị.

Diệp Tiêu vẻ mặt buồn đau thuật lại cho Tôn Trường Minh chuyện của Diệp gia. Trong miệng hắn, Diệp gia kiên định đứng về phía Tôn gia cho nên mới bị người ta tiêu diệt.

So với lúc trước, diễn xuất của Diệp Tiêu đã tốt hơn nhiều, mặc dù còn chưa tới mức như Sở Hưu được Lục Giang Hà gọi là trợn mắt nói láo, nhưng chí ít Tôn Trường Minh cũng không nhận ra có điểm gì không đúng.

Nghe vậy hắn lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Cao Bình Lục gia, các ngươi khinh người quá đáng!”

Thời gian này Tôn gia cùng Cao Bình Lục gia mâu thuẫn không ngừng, thậm chí càng lúc càng kịch liệt.

Nguyên nhân rất đơn giản, hai nhà đều không muốn từ bỏ công pháp trong tay mình.

Trong những thứ nhận được từ Huyễn Hư Lục Cảnh, công pháp mà Tôn gia và Cao Bình Lục gia nhận được là một trong những thứ quý giá nhất.

Tôn gia muốn công pháp này là vì Hàn Băng Chân Khí của Tôn gia tuy không yếu nhưng cũng chẳng mạnh.

Bao năm như vậy, Tôn gia dựa vào một môn công pháp không quá mạnh như vậy đào tạo được vài vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, chỉ có thể nói là sản nghiệp do Tôn gia khiêm nhượng ẩn nhẫn gây dựng không yếu, lại thêm tổ tiên che chở.

Nhưng nếu có thể nhận được một bộ công pháp từ cửu chuyển trở lên, cải thiện võ đạo của Tôn gia, vậy sế tốt hơn hiện tại nhiều.

Còn nguyên nhân khiến Cao Bình Lục gia không từ bỏ là vì trong công pháp này có một phần liên quan tới thương pháp, có thể dung hợp vào võ đạo của họ. Bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua.

Còn vì sao bọn họ không liên thủ cùng học tập môn công pháp này? Nguyên nhân rất đơn giản, không thế lực nào muốn phơi bày hạch tâm công pháp của bản thân cho người khác.

Một khi bị người ta tìm được hạch tâm công pháp, cho dù không tu luyện cũng có thể căn cứ theo công pháp tính toán ra nhược điểm. Điều này khác gì giao nhược điểm vào tay kẻ khác, đương nhiên Tôn gia và Lục gia không đồng ý.

Tôn Trường Minh vỗ vỗ lên vai Diệp Tiêu rồi nói: “Diệp gia các ngươi xảy ra chuyện là vì Tôn gia ta. Từ nay về sau ngươi đi theo cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.

Ài, chuyện này cũng không phải lần đầu. Tôn gia ta và Cao Bình Lục gia không ngừng xung đột, đã ảnh hưởng tới một số gia tộc phụ thuộc bên dưới.

Thời gian trước Tôn gia ta luôn khiêm nhượng, số lượng gia tộc phụ thuộc kém xa Lục gia. Phương diện này đúng là thiệt thòi.”

Lúc này Diệp Tiêu đột nhiên sửng sốt, sau đó hắn trực tiếp mở miệng nói: “Công tử, tại hạ có một kế có thể giải quyết chuyện này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.