Từng nếm thử mùi vị của lực lượng và quyền thế, không ai có thể buông bỏ. Hơn nữa Diệp Tiêu còn cảm thấy cực kỳ uất ức và không cam lòng.
Thời gian vừa qua hắn cẩn thận dẫn đội buôn của Diệp gia qua lại giữa các vùng của Đông Tề, tốc độ nhanh hơn hẳn so với đám người cũ của Diệp gia chỉ thích kéo dài công việc.
Thế nhưng giờ hắn lập được nhiều công lao như vậy mà lại bị đầy tới nơi này. Vì sao lại thế?
Giọng nói của Sở Hưu vang lên âm u bên tai hẳn: “Giờ ngươi tin lời ta nói rồi chứ? Nếu giờ ngươi trở lại Diệp gia không khéo còn chuyện đáng ngạc nhiên đang chờ ngươi đấy.”
Diệp Tiêu cắn răng một cái, lần này rốt cuộc nghe lời Sở Hưu, không từ mà biệt, lén lút trở về Diệp gia.
Sau khi trở lại Diệp gia, đầu tiên hắn tới xem phụ thân mình.
Bao năm như vậy Diệp Tiêu vẫn lấy tiền tháng của mình để duy trì sinh mạng cho phụ thân. Có thể nói toàn bộ Tế Châu Phủ đều biết chuyện của Diệp Tiêu. Mặc dù có kẻ nói hắn ngốc nhưng không thể không thừa nhận hẳn là người còn chí hiếu.
€ó điều sau khi trở về Diệp gia, trở lại tiểu viện của mình, hắn lại phát hiện
trong sân nhà mình không một bóng người, không còn nha hoàn hầu hạ, phụ thân hẳn đương nhiên cũng không.
Diệp Tiêu trong lòng trầm xuống, hắn vội vàng ra ngoài kéo một hạ nhân của Diệp gia lớn tiếng hỏi: “Phụ thân ta đâu? Phụ thân ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3644239/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.