Lúc Tạ Linh Giao tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Y cảm thấy cả người mình đều uể oải khó chịu. Đến lúc nhìn qua thì thấy mình trần như nhộng nằm trong lòng Mặc Quân, mà người kia cũng không mảnh vải che thân. Đã vậy trên người hắn còn đầy vết hôn đỏ đỏ nhỏ nhỏ. Sau đó y mới nhận ra trên người mình cũng có mấy vết như vậy.
Tạ Linh Giao:/V/•/-/•/ M!!!!
Mặc Quân bị động tĩnh của y làm cho tỉnh. Hắn thản nhiên ngồi dậy vò vò mái tóc dài ngáp một cái. Đêm qua gần sáng mới ngủ được đúng là làm khó chết hắn rồi.
Nhìn tới thỏ nhỏ đang ngồi ngồi thu lu một góc mặt mũi đỏ bừng bừng. Đáng yêu ghê~
Mặc Quân cười nhẹ kéo cả người Tạ Linh Giao lại ôm hết vào lòng. Cằm gác lên vai y.
"Sao vậy? Đêm qua ngươi chủ động như vậy mà, sao giờ lại ngại ngùng thế?"
Tạ Linh Giao không trả lời hắn. Xấu hổ đến muốn độn thổ rồi nói năng gì nữa. Mặc Quân nhìn bé con ngượng chín mặt sắp nhỏ máu luôn rồi thì mềm lòng. Da mặt mỏng như vậy vẫn là không nên trêu nữa nhỡ giận ngược lại hắn thì không được.
Hắn đem chăn quấn y vào trong bế người lên. Đi tới hồ tắm.
"Được rồi, không trêu ngươi nữa. Đêm qua ngươi tới kì xuân hoan nhưng không biết lão thái y nào lại lấy nhầm thuốc đưa tới, hết cách ta chỉ giúp ngươi giải toả chút thôi."
Nghe hắn giải thích, Tạ Linh Giao mới từ trong chăn ngó ra nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-nghi-huu-som-cua-ngai-bo-truong/3736049/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.