Tiêu Nghiễn Trạch cảm kích thê tử không so đo hiềm khích trước đây, không chỉ không oán hận hắn mà còn ôm ấp thân thiết với hắn, nghĩ lại mấy ngày khổ não trước đây, càng cảm thấy Ký Mi trọng tình trọng nghĩa, khác hẳn với những người khác. Nghiễn Trạch cởi giày leo lên giường, ngồi đối diện với nàng, đáng tiếc tối nay trăng không sáng, nếu không có thể mượn ánh trăng để nhìn rõ lẫn nhau.
Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, áy náy nói:
"Đôi mắt của ngươi thật sự khóc vì ta nên mới sáng lại sao?"
Nàng thấp giọng cười khổ nói:
"Ta còn có thể lừa ngươi sao. Cũng vì ngươi mà ta bị mù, bây giờ cũng vì ngươi mà khôi phục thị lực, đại khái là ý trời đi."
Nói nhiều sai nhiều, nàng vòng tay ôm cổ hắn, dẫn lực chú ý của hắn đi nới khác:
"Sáng nay ta tức giận với ngươi, có nói những lời khó nghe, bây giờ ta đã hiểu rõ mọi chuyện, đôi mắt cũng khôi phục, chỉ muốn gặp ngươi ngắm thật kĩ, kết quả là ngươi thật sự tới tìm ta, cái này có lẽ cũng là trời cao an bài."
"Chuyện này chẳng phải do trời cao nào an bài, là do ta tự mình an bài." Nghiễn Trạch không muốn mang hết công lao dâng cho ông trời, nói tiếp:
"Ta thì thấy ngược lại, ông trời là đang làm khó ta. Ta muốn đến gặp ngươi, liền cho tuyết rơi dày đặc, đường đi gian nan. Nếu không ta đã sớm tới đây rồi."
Nói xong, chậm rãi cúi người áp đảo nàng, một tay chống xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629642/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.