Edit: Vân Uyên
Hoa viên nhà mình, đi dạo cũng chẳng có cảm giác gì mới mẻ, vui sướng lúc này của Nghiễn Trạch toàn đến từ thê tử, nhìn nàng mang theo ý cười, xinh đẹp đứng ở bên giàn hoa, so với ngắm hoa còn thú vị hơn. Hắn nghĩ thầm, nếu nàng có đôi mắt tốt, nhìn cái gì cũng đều thấy mới mẻ, đến lúc đó nhìn nàng lúc kinh ngạc lúc tò mò, nhất định thập phần thú vị, không khỏi hết sức chờ mong.
Phong cảnh kiều diễm, đứng bên cạnh giai nhân, Nghiễn Trạch thấy bốn bề vắng lặng, liền ôm bả vai thê tử, ở trên má nàng hạ một nụ hôn. Ký Mi biết hắn dám làm như vậy, tất nhiên đã sớm cảnh giác bốn phía, vì thế dựa vào trong lòng ngực hắn:
"Nghiễn Trạch, ngươi đi rồi nhanh chóng trở về a."
Hắn sờ lên chóp mũi nàng:
"Ngươi nói xem đến lúc ta trở về, đôi mắt của ngươi đã khỏi hay chưa?"
"......" Ký Mi hy vọng như thế, nhưng nàng đã sớm không dám ôm hy vọng:
"Sao có thể dễ dàng khỏi như vậy. Không phải ngươi nói, ngươi thấy Phương đại phu này cũng là kẻ gà mờ lừa đảo sao. Ngươi nói hắn là kẻ lừa đảo, ta cũng không tin hắn."
Nghiễn Trạch nói:
"Ta nói " có khả năng ", chứ không một mực chắc chắn hắn là kẻ lừa đảo."
Vươn tay quơ quơ ở trước mắt nàng:
"Ngươi hiện tại có thể nhìn mơ hồ một chút ánh sáng hay không?"
Nàng chậm rãi lắc đầu, Nghiễn Trạch liền nâng mặt nàng lên, hạ một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629586/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.