“Cái gì không thuộcvề mình, mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Cho dù có cố gắng thay đổi nóđi chăng nữa thì phải trả giá bằng chính bản thân mình. Quy luật bấtbiến của tạo hóa, có vay có trả, mượn một trả một trăm, cuộc đời ngắnngủi hà tất gì phải tạo nghiệp chướng quá nhiều. Ai cũng có số mệnh củamình…” Gió nổi lên thổi vạt áo màu vàng bay phấp phới, bánh xe vận mệnhvốn rất nghiệt ngã. Dù cố đảo ngược nó cũng không thể nào đổi lại đượckết quả như ý muốn của mình. Có thể thay đổi được kết quả thì sao chứnhưng khi nhìn thì đã không ai bên cạnh. Vậy cố gắng thay đổi để làm gì? Cái gì cũng có cái giá của mình...
---Năm năm sau---
---Hoả Vân thành, núi Luân Sĩ---
“Lang ca! Lang ca!!!!” Một giọng nói trong trẻo như chim hót vang lên khắphành lang dài quanh co, bóng dáng bạch y nữ tử nhẹ nhàng chạy khắp hànhlang.
“Tiểu thư! Xin đừng chạy nữa, nếu không đại thiếu gia sẽtrách phạt nô tỳ. Tiểu thư a~! Xin người đừng chạy nữa~!” Một bóng dánglam y nữ tử, Mẫn Nhi chạy theo bạch y nữ tử can ngăn.
“A~!” Bạch y nữ tử vấp phải cục đá và ngã về phía trước nhưng nàng lại ngã vào lòng ngực rắn chắc và ấm áp.
“Đã nói muội bao nhiêu lần là không được chạy trên hành lang rồi. Sao muộilại không nghe lời như vậy hả Nguyên Linh?” Một giọng nói lãnh băng vang lên trên đỉnh đầu của nàng, người nàng ngã vào chính là ca ca nàngNguyên Lang. Y cảm thấy không vui khi nhìn thấy nàng chạy nhảy trên hành lang, như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/38848/quyen-1-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.