Gió thổi nhẹ nhàng và dịu mát, Lãnh Nguyệt ở trong lòng bạch y nam nhân khẽ động, mi phượng hé mở, nàng ở trong lòng hắn nũng nịu giống như một con mèo “Hình như ta vừa ngủ gật phải không?”
“Ừ.” Hắn nhạt đáp.
“Trong lúc đó ta mờ mịt nghe đượchuynhgọi ta là nương tử củahuynh.” Nàng yêu kiều nói.
“...” Hắn hình như bị cứng họng không nói được lời nào.
“Nếu được vậy thì quá tốt.” Nàng thở dài rồi rút vào lòng hắn. Quen biết hắn cũng mười năm, hắn vẫn luôn ở bên nàng một bước không rời, chăm lo nàng từng chút một, hắn với nàng như hình và bóng. Nếu có thể thì nàng cũng sẽ trở thành thê tử của hắn.
“Nguyệt. Sắp tới sẽ là nạn kiếp của muội. Dù có nhục nhã thống khổ đến đâu, muội cũng phải tạo lòng tin với hắn và tìm giải dược.” Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Ýhuynhlà…” Nàng tròn mắt nhìn hắn khó hiểu.
“Chúng ta có khách.” Hắn dứt lời, một mũi tên lửa trượt qua mặt hắn, để lại một đường nhỏ trên mặt hắn và máu tươi chảy dài trên gò má hắn.
Lãnh Nguyệt đưa mắt nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn, giật mình nhìn thấy một lục y nam nhân đang cầm trên tay cung tên lửa ngắm vào hai người bọn họ. Hắn ở bên tai nàng trấn an “Đây là bằng hữu cũ của ta.” Rồi lạnh nhạt hướng lục y nam nhân nói “Đã lâu không gặp Thanh Long.”
Lục y nam nhân, Thanh Long lạnh lùng lên tiếng nói nhưng tay vẫn không hạ cung xuống “Bớt lời và đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/2192297/quyen-1-chuong-11-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.