"Nhà binh nói rằng biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng." Úc Huyền nhìn xem Phong Đạc, trên mặt lộ ra chút khinh thường, "Nhưng mà, xem ra vẫn là bản tôn đánh giá cao ngươi."
"Nói như thế, bản vương đã ngươi thất vọng rồi?" Phong Đạc tiện tay phất lá liễu rơi lả tả trên người, trên dung nhan tuấn kia vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ.
Úc Huyền nhìn thấy hắn giơ cánh tay lên, lập tức đề phòng, lại phát hiện đây chỉ là một động tác rất tùy ý, sắc mặt liền bắt đầu cứng lại.
Phong Đạc như cười như không liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Trong nháy mắt Úc Huyền có chút thẹn quá hoá giận, hét lớn, "Người đến, giết bọn họ cho bản tôn!"
Mệnh lệnh vừa ra, bầy sói lúc trước vẫn còn đang ẩn núp ở trong rừng, lập tức hành động. Chúng nó chậm rãi đến gần Phong Đạc và Phong Dương, đôi mắt xanh âm u nhìn chằm chằm vào bọn họ, rất nhanh đã vây quanh bọn họ.
"Động thủ!" Úc Huyền ra mệnh lệnh cuối cùng với bầy sói.
Vài con sói đột nhiên nhảy lên, hung hăng đánh về phía Phong Đạc.
Vẻ mặt Phong Đạc ngưng lại, ám khí trong tay áo nhanh chóng bắn ra. Chỉ là không nghĩ tới, mấy con sói kia lại linh hoạt trốn được! Nhưng mà, bao nhiêu đó cũng đã tạo thành ít hỗn loạn với bầy sói.
Phong Dương nhân cơ hội này, vội vàng cầm nắm thuốc bột ở trong tay ném về phía bầy sói.
Mà ngay sau đó, hắn nhanh chóng lấy ra hộp quẹt, đốt diêm, ném về bầy sói!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633158/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.