Cho dù Ngân Lan nói đến chuyện đó, hắn cũng không có nửa điểm ký ức nào, nhưng từ trong đáy lòng đã nảy ra một luồng cảm giác vô lực thật sâu.
Ngàn năm trước như thế này, hiện tại lại thế.
Tựa như, kể từ khi Mặc Nhi gặp được hắn, đã không ngừng bị tổn thương, tất cả những vết lớn nhỏ, đều đến không xuể được.
Hắn một mặt nói rằng có hắn ở đây thì sẽ không có việc gì nữa, mà mặt khác lại không ngừng khiến cho nàng chịu khổ mà nàng không đáng phải chịu.
Phong Đạc đau lòng vô cùng, bây giờ vừa nghĩ tới Mặc Nhi vẫn còn nằm ở trên giường, sống chết chưa biết, trong lòng không ngừng tự trách.
"Ngươi cũng không cần quá mức để ý. Bất cứ như thế nào, rốt cuộc ai cũng không thể ngăn cản các ngươi ở chung một chỗ." Ngân Lan nhìn ra tâm sự của hắn, trấn an.
Lập tức suy nghĩ một chút, lại nói, "Có một người, đoán chừng cần ngươi tự mình đi giải quyết thôi."
"Người nào?" Phong Đạc mê mang nhìn hắn, không hiểu ra ý của hắn.
“Kiếp trước người nọ ở trước mặt thiên đế vạch trần chuyện ngươi và Mặc Nhi, mà kiếp này lại ở trước mặt hôn quân phụ hoàng ngươi nói Mặc Nhi là yêu nghiệt, hại Mặc Nhi phải trúng độc, thù hận quá khứ, cũng nên đi giải quyết một chút." Ngân Lan nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc từ trong đầu Phong Đạc, hắn cũng cảm thấy không nhịn được mà sinh ra vài phần hận ý.
Ngàn năm trước, Vị Minh đã từng là thuộc hạ phụ trách vị trí tiểu quan hình phạt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633133/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.