Phong Đạc mím chặt môi, trực giác cho hắn biết lời Ngân Lan kế tiếp, sẽ liên quan tới hắn.
Mà theo vấn đề này, hắn đã từng nghĩ tới, nhưng lại không có chút đầu mối nào.
Không thấy Phong Đạc trả lời, Ngân Lan tự nhiên mở miệng, "Kỳ thật trần thế này lớn như vậy, chỗ thích hợp để Mặc Nhi nhiều đến đếm không xuể. Nhưng Yên Thụ vẫn lựa chọn ngay phủ tướng quân. Mà nguyên nhân để cho nàng đưa ra chọn lựa như vậy chính là, Mặc Nhi có duyên phận với chỗ này."
"Duyên phận?" Trong lòng Phong Đạc giật mình, hai từ duyên phận này từ trước đến nay đều thần bí, ai cũng không thể đoán được, chẳng lẽ hắn và Mặc Nhi gặp nhau cũng không phải chỉ là ngẫu nhiên sao?
"Đúng. Lúc ấy chúng ta cũng không thể xác định được, như vậy rốt cuộc là giúp Mặc Nhi hay là hại nàng. Nhưng Yên Thụ vẫn theo lựa chọn của Mặc Nhi, để nàng ở lại phủ tướng quân."
Ngân Lan thở dài một hơi, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Phong Đạc, ý tứ hàm xúc không rõ nói, "Hiện giờ xem ra, lúc trước đưa ra lựa chọn này quả thật là sai lại càng thêm sai!"
"Là ta không bảo vệ tốt Mặc Nhi." Ánh mắt Phong Đạc buồn bã, ý tứ trong lời nói của Ngân Lan hắn có thể nghe được.
"Nói những lời nhảm nhí này thì có ích lợi gì!" Ngân Lan trừng Phong Đạc một cái, nói thẳng, "Duyên phận của Mặc Nhi chính là ngươi. Ngàn năm trước, vì ngươi mà Mặc Nhi cam nguyện hồn phi phách tán, hiện giờ ở trong chuyện này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633132/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.