Hoàng đế kinh ngạc nhìn qua, cách nửa thước phía Tiết Bình Thân, chính là tiểu Thanh tử đang cầm trong tay một thanh kiếm nhiễm máu, trên mặt hắn là nét xơ xác tiêu điều trước đây chưa từng thấy.
"Tiểu Thanh tử?"
"Hoàng thượng, mau đi cùng nô tài!" Tiểu Thanh tử mang long bào tới cho hoàng đế, hầu hạ hắn mặc, vội vàng thúc giục.
Sắc mặt hoàng đế có chút không tốt, cau mày nhìn động tác nhuần nhuyễn như mây bay nước chảy của hắn, "Ngươi là ai?"
Tiểu Thanh Tử cả kinh, lập tức cung kính quỳ gối xuống trước mặt hoàng đế,"Bẩm báo hoàng thượng, Tam vương gia lệnh cho nô tài bảo hộ ngài thật tốt!"
"Phong Đạc? Hắn không phải là đã ngã xuống núi bỏ mình rồi sao?" Hoàng đế nói rõ ràng.
.
Tiểu Thanh Tử sửng sốt trong mắt chợt hiện lên một tia khinh bỉ, lúc này mới nhớ là chuyện Phong Đạc quay về đế đô, bây giờ hoàng đế vẫn còn chưa biết.
Liền thuận miệng trả lời," Tam vương gia lúc còn sống đã dặn dò với nô tài bảo vệ tốt hoàng thượng."
Trong mắt hoàng đế hiện lên vài phần tàn nhẫn, "Là bảo hộ hay là giám thị."
Tiểu Thanh Tử khiếp sợ nhìn hoàng đế, hoàn toàn không dự đoán được là dưới tình huống như vậy mà còn có thể để ý đến mấy chuyện như vậy, "Đương nhiên là bảo hộ."
"Hừ."Hoàng đế lướt qua hắn đi ra ngoài, "Trẫm sẽ không rời khỏi đây."
"Hoàng thượng, nhị vương gia lên kế hoạch lâu như vậy, chỉ sợ là căn bản sẽ không kịp cùng ngài nhớ đến tình phụ tử, ngài vẫn nên mau chóng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633106/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.