Kỳ Hữu chung quy vẫn không thể ngủ lại chỗ ta, chàng vẫn phải về Dưỡng Tâm điện, chàng đi rồi, trong tim ta cảm giác mất mát sao mỗi lúc một tăng. Ta tựa mình bên hành lang, vẫn ngây ngốc nhìn vào nơi chàng đã đi qua, ánh ban mai chói lòa từng chút mai mọt đi bóng dáng đó, thật lâu ta vẫn chưa thu hồi tầm mắt. Tối nay là ai bồi bên gối chàng, là Tĩnh phu nhân vừa hưởng long trạch hay là Đỗ Hoàng hậu luôn bồi bên chàng tả hữu?
Tâm Uyển vẫn thủy chung bồi bạn bên ta, giúp ta khoác lên một kiện áo lông cừu để tránh cảm lạnh. Đưa tay kéo lớp áo khoác sít sao hơn một chút, tuy cảm thấy không gian mỗi lúc một giá rét, gió lạnh vù vù thổi tới, ta lại chẳng muốn vào trong nghỉ ngơi tí nào.
Hôn nha tận, tiểu lập hận nhân thùy ?
Cấp tuyết sạ phiên hương các nhứ, khinh phong xuy đáo đảm bình mai, tâm tự dĩ thành hôi.
(Con quạ yếu ớt, chết đi rồi mối hận trao ai?
Bão tuyết cuồn cuộn thổi qua phiên hương các, gió nhẹ lướt qua mang theo nổi niềm của nhánh hoa, trái tim này xem như đã biến thành tro bụi.)
Ưu thương cứ tuôn chảy không ngừng, không ngừng bồi hồi trong lòng, đè nặng suy nghĩ của ta, trằn trọc ăn sâu vào tâm ta. Đế vương là trượng phu của tất cả nữ tử trong thiên hạ, âm thầm nhắc nhở chính mình đừng quá để ý, dù sao chàng không phải là người ta có thể giữ riêng ình.
“Tiểu chủ, vào nhà đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-hoang-phi/2068865/q3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.