Ta cứ thế mơ mơ màng màng tiêu sái ra khỏi Thiên Lao, hướng ngự thư phòng bước thẳng, ta hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, ta muốn gặp ngay lập tức Kỳ Hữu! Chuyện này ta nhất định phải giáp mặt hỏi rõ ràng, nếu không ta sẽ không thể tin tưởng. Sáng nay chàng còn nói với ta “Sinh tử khoát khế, tình định tam sinh diệc bất hối” (Sinh tử đã viết rõ ràng trên giấy, tình này đã định, ba kiếp cũng không hối),chẳng lẽ đều là giả? Đến cuối cùng, ta cũng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, tùy nghi lợi dụng thôi sao?
Bước đi lúc ban đầu vốn dồn dập dần trở nên phù phiếm vô lực, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con đường, ta chỉ cảm thấy thể lực hầu như không còn, toàn thân xụi lơ, thở hổn hển liên tục, mãi đến khi bản thân dần chậm lại đến không thể bước tiếp. Nhẹ tựa tay vào bức tường, mắt vô thức dõi theo áng mây lững lờ giữa trời cao, ta thật sự không thuộc loại người này, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện loại xúc động muốn chạy trốn khỏi nơi này, thâm cung đại viện nguy cơ tứ phía, đằng sau bức tường này bốn bề thọ địch, lại cất giấu biết bao huyết án không thể cho ái biết. Cái chết của Vân Châu cùng Kỳ Tinh không phải là ví dụ sao?
Trong đầu ta vang lên tiếng nói muốn ta buông tay, đừng nói ngự thư phòng không phải là nơi ta có thể vào, cho dù có vào được thì có thể như thế nào, chất vấn khiển trách Kỳ Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-hoang-phi/2068864/q2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.