Ngu Thanh Thiển được Lâm Phi Vũ, người nghiêm khắc như hổ mẹ biểu dương, nhưng không một ai nảy sinh lòng đố kỵ.
Dù sao ai ai cũng thấy được thể hiện của nàng ở hiện trường.
Trước kia, ở nhóm bảy có không ít người ghét bỏ Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh. Họ cho rằng sự tồn tại của hai người xếp hạng bét ở khoa điều trị sẽ gây phiền toái cho họ. Nhưng trải qua sự điều trị cứu chữa lúc nãy, bọn họ không những không còn khinh thường hai người này, mà ngược lại cảm thấy vô cùng may mắn vì có được Ngu Thanh Thiển trong nhóm mình.
Kỹ năng cứu chữa của nàng được thể hiện căn bản không giống một người mới, rất thuần thục lão luyện, có trình có tự, làm cho họ càng thêm tự tin vào những ngày huấn luyện về sau.
“Được rồi, mọi người nghỉ tại chỗ một tiếng.” Lâm Phi Vũ nhìn đồng hồ cát nói.
“Vâng.”
Thực ra, thể hiện của nhóm bảy lần này không quá tệ. Chỉ là Lâm Phi Vũ không muốn bọn họ dương dương tự đắc, cho nên kịp thời đứng ra khiển trách dạy dỗ, để cho bọn họ tổng kết lại kinh nghiệm chiến đấu.
Hai giáo viên nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn không xa. Những đội viên khác cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Người của khoa điều trị còn lén nói với ta rằng Ngu Thanh Thiển và Doãn Minh là phế tài. Trước kia ta còn tưởng thật, ai ngờ là bị lừa rồi.” Một người con gái trẻ nói nhỏ với một người khác với giọng bất bình.
Người kia đồng cảm sâu sắc gật đầu: “Đúng vậy! Ai cũng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662350/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.