Ngu Thanh Thiển đang phun ra những lời dịu dàng bên tai Phong Thần, người của hắn không chịu nổi cứng đờ ra, chỉ là ngay lập tức đã hồi phục lại như bình thường.
“Da mặt của nàng vẫn dày như vậy.” Ánh mắt Phong Thần lạnh nhạt nhìn nàng, ngay lúc trên mặt nàng vẫn còn nụ cười rạng rỡ, ánh mắt bình lặng không chút gợn sóng của chàng chiếu xuống một vòng sóng gợn lăn tăn: “Nàng tìm ta có việc gì?”
Chàng không tin đứa con gái mới hai tuổi đã quỷ quyệt, không có tự trọng đó lại chỉ tìm đến chàng nói chuyện cũ.
“Chàng quả nhiên đã sớm nhận ra ta rồi.” Ngu Thanh Thiển lùi về sau một bước, mỉm cười rạng rỡ với chàng, đùa cợt: “Hơn mười năm không gặp, bệnh mỹ nhân chàng thật sự là càng ngày càng đẹp đó!”
Như Ngu Thanh Thiển dự liệu, đôi mắt bình lặng không gợn sóng của Phong Thần bớt đi mấy phần vui vẻ, giọng dần dần trở nên lạnh lùng: “Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục kêu như vậy đi.”
Từ nhỏ đến lớn chỉ có người con gái này dám trêu chọc hắn, thậm chí gọi hắn là “bệnh mỹ nhân”.
“Chàng thật vô vị giống như lúc nhỏ.” Ngu Thanh Thiển mím mím môi, tay vòng lại, nháy nháy mày tiếp tục trêu đùa: “Bệnh mỹ nhân, nói sao thì chúng ta cũng cùng giường cùng gối một năm, chàng thật sự có thể xuống tay với ta sao?”
Lời của nàng vừa xong, chưởng phong đã bay tới trước mặt, nàng sớm đã đề phòng nên nhẹ nhàng tránh đi.
Tiếp đó liên tiếp có chưởng phong bay tới, nàng rút tay ra lập tức đón lấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662323/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.