Thiên Hựu tiễn An Lương đến cửa phòng, liền bị đuổi trở về phòng 
Rầu rĩ không vui trở lại phòng của Mục Khuynh Tuyết, vừa đẩy cửa, chỉ thấy mẫu thân đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà 
“Mẹ” Thiên Hựu kêu một tiếng, vào phòng 
Mục Khuynh Tuyết dường như không nghe, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì 
“Mẹ?” 
“Mẹ!” Thiên Hựu đi tới gần kéo cô một chút 
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần lại 
“Mẹ người làm sao vậy?” 
Mục Khuynh Tuyết lắc đầu một cái, “Không làm sao” 
“Aiz, ta mới vừa đưa sư phụ trở về phòng nghỉ ngơi, muốn giúp nàng bôi ít thuốc, nàng cũng không chịu, nói không có chuyện gì, để ta không cần lo lắng” 
“Nga” Mục Khuynh Tuyết không thèm để ý đáp một tiếng 
“Mẹ, người cũng thiệt là, làm gì xuống nặng tay như vậy, sư phụ làm người xưa nay đã như vậy, người cũng không phải không biết” 
Thiên Hựu oán trách một tiếng, Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng! 
Hôm nay việc này, nếu An Lương đánh vào nơi khác, ồn ào vài câu liền cũng trôi qua, nhưng một mực cái tên này đánh vào…. 
Hừ, chỗ kia là tùy tùy tiện tiện một người liền có thể chạm sao! Nếu nàng dám chạm cái ʍôиɠ con cọp, làm sao cũng phải để nàng ăn chút trái đắng! 
Nhưng mà những câu nói này, cô lại không dễ nói với Thiên Hựu, chỉ đành bĩu môi, không có thời gian để ý 
“Aiz, sư phụ cũng là, làm sao có thể vì một mảnh giáp, miễn cưỡng bị người đánh một quyền chứ!” 
Thiên Hựu tự rót chén trà cho mình, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/184388/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.