Liền nghe “Bốp” một tiếng… 
Bầu không khí trong phòng nhất thời lúng túng đến cực điểm.. 
Thiên Hựu sửng sốt, sư phụ một thước này đánh xuống, chỉ nghe âm thanh, cũng không cảm thấy đau… 
Quay đầu nhìn lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết ngốc tại chỗ, một thước vừa rồi… Sợ là… Sợ là đánh vào trêи người cô… 
Xong rồi…. 
Thiên Hựu nuốt một ngụm nước bọt, đang suy nghĩ làm sao an ủi Mục Khuynh Tuyết một chút, chỉ thấy cái tên này hai tay nắm chặt, mắt lộ ra hung quang, cả thân thể cũng bắt đầu khẽ run 
“Ngươi… Lại dám đánh ta?” 
“Mẹ…Mẹ… Cái kia… Sư phụ làm việc xưa nay đã như vậy, mẹ nuôi đã từng vì hộ ta mà bị sư phụ đánh qua, người….người trước tiên bớt giận…. Có chuyện từ từ nói a…” 
Mục Khuynh Tuyết làm sao để ý tới nàng, giờ khắc này đầy đầu đều là mình bị An Lương đánh! 
Chậm rãi quay người nhìn về phía An Lương, “Ngươi lại dám đánh ta?” 
An Lương thầm mắng mình kϊƈɦ động, giờ khắc này nhìn Mục Khuynh Tuyết thật sự nổi giận, cũng khó tránh có chút phát sầu, mắt thấy cô từng bước áp sát, An Lương không khỏi lui về phía sau hai bước 
“Tướng…. Tướng quân… An Lương vô ý mạo phạm….” 
“Chỉ là….” 
“Ngươi lại dám đánh ta!” 
Mục Khuynh Tuyết làm sao nghe nàng giải thích, chỉ thấy cô cả gân xanh trêи trán đều lộ ra ngoài, là thấy tức đến cực hạn… 
“Mẹ, mẹ, người trước tiên bớt giận….” Thiên Hựu vội đi tới kéo lấy cánh tay của Mục Khuynh Tuyết 
“Sư phụ không phải cố ý, người trước tiên bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/184387/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.