Phủ Bàng Quốc Công
Bàng Lạc Tuyết vẫn rơi vào trạng thái ngủ say như cũ, công chúaTrường Nhạc và Thích Dao vẫn bên cạnh cầm chén canh thận trọng đút Bàng Lạc Tuyết uống. Họ hi vọng nàng có thể uống dù chỉ một hai ngụm, nhưng đáng tiếc Bàng Lạc Tuyết lại lâm vào tình trạng hôn mê, thậm chí không còn nghe thấy giọng nói của công chúa Trường Nhạc nữa.
Bên vách núi
Triệu Chính Dương nhìn vách đá dựng đứng có dược hoa màu trắng đang nở rộ. Nhụy hoa nhàn nhạt màu xanh dương giống như trong cánh hoa có ẩn chứa mây mù, lúc ẩn lúc hiện trông thật huyền ảo.
Khó trách nhiều người không thể hái được dược liệu quý này, thì ra nó sinh sống ở nơi mà không ai có thể đặt chân đến. Hoa này mọc cheo leo ngay giữa vách đá mà vách đá lại cao có đến mấy trăm mét. Thật khiến người khác khó khăn để lấy nó.
Triệu Chính Dương liếc mắt nhìn đóa hoa kia hỏi: "Hoa này tên gì?"
"Hồi vương gia, hoa này gọi là u mộng, là một loại hoa huyễn, hoa nở rộ là do hấp thu nhiều ánh nắng mặt trời. Hiện giờ đã đúng thời điểm để có thể hái nó, loại hoa này có ở Nam Chiếu quốc tương đối nhiều, còn ở Đông Tần thì rất ít. Loại hoa này rất khó hái là vì nó mọc cheo leo ngay giữa vách núi." Thái y nói.
Triệu Chính Dương gật đầu: "Dù thế nào đi nữa, nhất định ta cũng phải hái cho bằng được."
Triệu Chính Dương nhìn bên dưới vách núi, sau đó quay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124371/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.