Bạch Quân Nhược lấy từ trong ngực mình ra dược Kim Sang đưa cho Sở Mộc Dương. Sau đó, hắn quay đầu đi đến bên cạnh Sở Mộc Dương nói: "So với Triệu Chính Dương, ta vẫn thuận mắt với ngươi hơn. Đây là phương thuốc tinh chế độc nhất của Hải Quốc chúng ta, ngươi cũng nên thoa thuốc đi. Lát nữa, ta sẽ sai nha đầu Liên Diệp nấu chút canh cho ngươi tẩm bổ. Giờ phút này ngươi cũng không được chết, muốn chết thì đợi cứu được Tuyết nhi rồi hãy chết."
Sở Mộc Dương cúi đầu cười cười, hắn cầm bình, dùng miệng mở nút nắp chai nắp. Thuốc trong bình có mùi vị nhàn nhạt, thậm chí Sở Mộc Dương còn có thể cảm thấy dược liệu trong bình toả ra. Hắn chợt nhíu mày: "Thật không hổ danh là hoàng thất Hải Quốc. Có thể điều chế ra loại dược như thế này cũng thể hiện Hải Quốc đã mạnh hơn Tứ quốc gấp trăm lần rồi."
"Ngươi cũng không hổ danh là sư phụ của Tuyết Nhi. Đây chính là dược hoàng thất Hải Quốc chúng ta. Nếu so với dược liệu của Tứ quốc, nó có hiệu quả tốt hơn nhiều." Bạch Quân Nhược tự hào nói.
Sở Mộc Dương khó khăn lắm mới mở miệng được, nhưng vì quá đau nên hắn cũng không tiếp tục nói nữa mà trực tiếp lấy ra thoa vào vết thương.
"Ngươi không sợ ta bỏ độc vào bên trong sao?" Bạch Quân Nhược hỏi.
Sở Mộc Dương làm ra vẻ thản nhiên, ngược lại hắn đổ thuốc lên vết thương càng nhiều. Thấy vậy, khoé miệng Bạch Quân Nhược hơi nhếch lên.
Sở Mộc Dương vừa nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124370/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.