Hoàng đế Đông Tần nhìn không chuyển mắt, đột nhiên cuối cùng lại cười rộ lên, ông gật nhẹ đầu, nói: "Đứa bé này, quả thật rất thông minh."
Vũ khúc vừa dứt, hoa tươi trên các tấm bình phong ở bốn phía đều đã nở rộ, hoa tươi kết hợp với cảnh đẹp càng trở nên tráng lệ, Bàng Lạc Tuyết thở gấp một hơi, châm rãi đi ra từ phía sau bình phong, lúc này mọi người mới phát hiện, tay áo của nàng đã sớm bị mực nước nhuộm đen, thế nhưng nàng lại làm như bình thường không có chuyện gì, cười hì hì tiến lên hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.
Hoàng hậu vui vẻ nói: "Tuyết nhi thật sự đã cho bản cung không ít kinh ngạc."
Hoàng đế Đông Tần mỉm cười, nói: "Ngươi có thể có phần tâm tư này thì rất tốt, chẳng trách hoàng hậu rất thích ngươi. Đây vũ khúc gì?"
Bàng Lạc Tuyết chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, cười nói: "Bảm bệ hạ, đây là Thủy Mặc vũ."
Thủy Mặc vũ, Hoàng đế Đông Tần gật đầu: "Cũng đúng với tên." Nói đoạn , hoàng đế vẫy vẫy tay, ý bảo nữ quan bên cạnh nâng một cái khay sang, Bàng Lạc Tuyết nhận lấy, lại là một cái khay chứa đầy châu báu túi gấm, Bàng Lạc Tuyết tươi cười tạ ân, trở lại vị trí của mình, lại nhìn thấy Bàng Lạc Vũ cùng Bàng Lạc Băng mang vẻ mặt oán độc nhìn nàng, Bàng Lạc Tuyết không thèm để ý chút nào, cười ngọt ngào với các nàng, dứt khoát ngồi xuống.
Bát công chúa chạy đến bên người Bàng Lạc Tuyết kéo tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124263/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.