Chương trước
Chương sau
"Hôm nay là ngày trọng đại của Thúy Vi lâu của chúng ta, hôm nay Thúy Vi lâu có mời nhạc công Như Yên cô nương cũng là nhạc công tài năng nhất, gảy một khúc nhạc cuối cùng.”

"A? Tại sao có thể như vậy?" Phía dưới có người than thở

Trên mặt Thích Dao cũng thổn thức "Bất quá hôm dieendaanleequuydonn nay cũng thết đãi các vị một bữa ăn no, hôm nay nhân dịp Thúy Vi lâu mời khách, Như Yên cô nương cũng dâng lên một lọ bách hoa nhưỡng cho Thúy Vi lâu." Nói xong bọn nha hoàn liền cầm một bầu rượu để trên từng bàn.

"Rượu này nổi tiếng ở Thúy Vi lâu, chắc hẳn chư vị cũng biết, xin mời các vị vừa thưởng thức một khúc nhạc, vừa uống rượu, cũng là thể hiện tâm ý của Thúy Vi lâu chúng ta."

Thích Dao tung mảnh vải đỏ lên, mảnh vải từ từ bay xuống dưới đài, ánh mắt dịu dàng của Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Nhược Thủy các, quả nhiên thấy cửa phòng mở ra, Bạch Quân Nhược nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, cầm một bình rượu uống. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, gật đầu chào, Bàng Lạc Tuyết cũng nhẹ khẽ gật đầu.

Hai tay đặt trên dây đàn, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn như côn sơn ngọc nát, Phù Dung khóc lộ, làm cho người ta như đắm chìm trong khúc nhạc. Hương hoa cùng tiếng đàn quấn quýt si mê, trong đầu mọi người hiện ra một vài cảnh tượng tuyệt vời.

Trên đài, Bạch Quân Nhược nhìn Như Yên cô nương gảy đàn, bỗng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Kỹ thuật đàn của nàng quả thật là cao minh, phóng mắt khắp tứ quốc, rất khó để có thể tìm thấy một người có thể so sánh được.Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Lúc này, đột nhiên tiếng đàn vừa chuyển, mọi người dường như nhìn thấy hoa hải bay khắp bầu trời, lúc này, Thích Dao nhìn mấy tỳ nữ gật đầu, các nàng buông túi lưới trong tay mình ra. Có hàng trăm con bướm bay múa đầy trời.

"Nhìn kìa, chính là hồ điệp!" Quần chúng phía dưới thốt lên một tiếng kinh ngạc

Mọi người rong chơi theo hoa hải, mở hai mắt ra liền thấy rõ bên cạnh Như Yên cô nương có hàng trăm con bướm nhẹ nhàng bay múa vây quanh. Lúc đầu tiếng đàn chuyển động theo nhịp kéo dài, từ từ trở nên nhiệt liệt, có mấy con hồ điệp rơi trên trâm cài tóc của nàng, phe phẩy cánh.

"Kỹ thuật đàn của Như Yên cô nương thực sự là cao siêu đến nỗi có thể dẫn hồ điệp đến, thực sự là mở rộng tầm mắt,Thúy Vi lâu này thực sự là nơi ngọa hổ tàng long (ý nói là có những người tài năng giỏi giang ấy)!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Hôm nay may mắn được đến đây thực sự là mở rộng tầm mắt, Thúy Vi lâu này quả nhiên là nơi không tầm thường."

"Thì ra là ngươi còn có bản lĩnh này" Bạch Quân Nhược tự mình lẩm bẩm

Thích Dao nhìn bóng dáng Bàng Lạc Tuyết. Sự tốn kém này cũng là do Bàng Lạc Tuyết phân phó mà làm, chính là nàng lấy cây trâm, chấm vào mật đường vẽ lung tung. Cho nên hồ điệp mới có thể bay múa nhiều như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Thích Dao biết Thúy Vi lâu chính là tứ quốc truyền kỳ, một bước cờ này của Bàng Lạc Tuyết thật đúng là hay.
.
Vậy là xong.

Bàng Lạc Tuyết đứng dậy, từ nay về sau nàng sẽ bỏ qua cái tên Như yên này, mà Như Yên cũng sẽ trở thành Thúy Vi lâu truyền kỳ. Thúy Vi lâu sẽ tồn tại mãi mãi.

Phía dưới có tiếng vỗ tay, bọn họ đều là những nhân chứng chứng kiến cho sự kiện hôm nay.

Thích Dao nhẹ nhàng lên đài, siết chặt mảnh vải đỏ bay tới chỗ cao nhất, Tiết ma ma sớm đã chờ ở đó, nhận lấy cây đàn trên tay Bàng Lạc Tuyết. Dẫn hai vị đến nhược Thủy các.

"Công tử, lâu chủ Như Yên cô nương tới."

"Đa tạ Tiết ma ma , ngươi lui xuống trước đi." Nói xong, lại ném một vàng vào tay Tiết ma ma.

Ngay sau đó Tiết ma ma lui xuống, khom người xin cáo lui.

"Thiếp thân ra mắt công tử" Bàng Lạc Tuyết hành lễ

"Cô nương miễn lễ. Không biết xưng hô với cô nương như thế nào?" Bạch Quân Thụy hỏi

Thích Dao thi lễ "Công tử, vị này là nhạc công của Thúy Vi lâu, Như Yên cô nương. Không biết công tử có gì chỉ giáo?"

Bạch Quân Nhược nhíu mày nhìn về phía Thích Dao "Thúy Vi lâu này, quả nhiên là khó lường, một lâu chủ nho nhỏ, vậy mà có võ công cao cường như vậy, chắc hẳn chủ tử cũng không yếu kém gì."

Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, thế nhưng nàng chỉ là phận nữ nhi có sức trói gà không chặt mà thôi.

Thích Dao nhíu mày, nàng không hiểu Bạch công tử này rốt cuộc là có lai lịch gì, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với Thúy Vi lâu như thế, thậm chí còn phái không ít người theo dõi hắn, cũng may Thương Dực phái người thông báo cho nàng, bằng không ư lời hắn nói , hiện tại là địch hay bạn còn chưa phân rõ, tốt nhất là yên lặng theo dõi diễn biến .

Thế là Thích Dao vuốt tóc, cười nói: "Lời nói này của công tử, thứ cho nô gia nghe không hiểu, Thúy Vi lâu chúng tôi chỉ có tôi là chủ nhân, chẳng lẽ là công tử nghe được đồn xấu xa gì sao?"

"Không phải, Dao lâu chủ hiểu lầm, chỉ là ta nhìn sản nghiệp kinh doanh của Thúy Vi lâu giỏi như vậy, chỉ thấy hiếu kỳ đối với chủ tử mới này mà thôi. "

"Nhưng ta phải làm công tử thất vọng rồi, tất cả sản nghiệp này trên danh nghĩa đều là của ta, đương nhiên là ta " Thích Dao nhíu mày, nhìn ánh mắt của hắn không tốt.

Bạch Quân Nhược lắc đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ nói "Vị cô nương này nhìn rất là quen, có lẽ là đã từng gặp qua ở đâu rồi "

Bàng Lạc Tuyết hơi vui vẻ "Tiểu nữ cùng công tử hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, không biết công tử nói vậy là có ý gì?"

Bạch Quân Nhược đứng dậy bước tới gần Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, bên cạnh Thích Dao cũng vội vàng đích thân đứng trước mặt che chắn cho Bàng Lạc Tuyết.

"Không biết cô nương có thể tháo mạng che mặt xuống hay không, để ta nhìn thấy dung mạo của cô nương, thì lúc đó sẽ biết là đã gặp qua hay chưa "

"Nếu ta nói ta không muốn?" Bàng Lạc Tuyết trả lời

"Tại hạ chỉ ngưỡng mộ tiếng đàn tinh diệu của tiểu thư mà thôi, nếu như tiểu thư không thích, ta sợ sẽ không quản được miệng mình, vừa rồi tiểu thư đàn một khúc dẫn tới hồ điệp bay đến khiêu vũ như là có nước ở bên trong?" Bạch Quân Nhược chỉ trỏ

Bàng Lạc Tuyết vẫn không trả lời, Thích Dao bên cạnh tức giận "Không biết công tử có ý gì?"

Bạch Quân Nhược nhíu mày "Là ý gì tư, hai vị rõ ràng có ý đồ, không bằng cùng đi xem một chút những đóa hoa kia, hoặc là... Trâm cài tóc" vừa nói, tay hắn vừa gỡ xuống trâm cài tóc trên đầu Bàng Lạc Tuyết, mái tóc đen nhánh nhanh chóng rơi xuống, mùi thơm tỏa ra ngài ngạt.

Thích Dao tức giận, tay giơ lên muốn đánh Bạch Quân Nhược, Bạch Quân Nhược tự nhiên cầm cây quạt lên đỡ.

Hai người một đánh một đỡ, Thích Dao lại không chiếm được ưu thế, trái lại bị áp chế.

"Được rồi, công tử đã biết, tiểu nữ tử cũng không thể không nhận " Bàng Lạc Tuyết nói xong, gỡ mạng che mặt xuống.

Hai người ngừng tay, Thích Dao hung hăng trừng Bạch Quân Nhược, vẻ mặt không cam lòng.

Bạch Quân Nhược thu tay lại khi nhìn thấy gương mặt của Bàng Lạc Tuyết, trong đầu nghĩ khuôn mặt và cái đầu của nàng thật là khác biệt, mặc dù gương mặt này thoạt nhìn không tệ, thế nhưng so với cái đầu của nàng kém xa.

"Thế nào, là tiểu nữ quá mức xấu xí ư. Dọa đến ngươi ?" Bàng Lạc Tuyết hỏi

Bạch Quân Nhược hoàn hồn "Tiểu thư khách khí, tiểu thư xinh đẹp thiên tiên, chỉ là ta nghĩ tiểu thư chưa trưởng thành bằng người kia."

"Sao? Không biết công tử nói người kia là ai?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ

Bạch Quân Nhược cười."Nhưng kỹ thuật đàn của tiểu thư thực sự là vô cùng kì diệu, tại hạ bái phục." Nói xong cúi người chào thật sâu, kỹ thuật đàn của vị Như Yên cô nương này cũng không phải tệ, nhất là nàng còn nhỏ tuổi, kỹ thuật như vậy là được, nhưng đợi mấy năm nữa sợ là thế hệ trước sẽ không có ai có thể so sánh với nàng.

[i]Truyện chỉ có trên Die nd da nl e q uu ydo n

"Công tử quá khen, kỹ thuật đàn của tiểu nữ tử chỉ thường thôi. Sao dám sánh cùng các vị đại sư." Bàng Lạc Tuyết khiêm tốn nói

Thích Dao liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, nói với Bạch Quân Nhược "Công tử có cái gì phân phó không? nếu như không có, chúng ta không tiện quấy rầy." Thích Dao thật sự không có thiện cảm đối với Bạch Quân Nhược này,hơn nữa người này đối Thúy Vi lâu cũng có hứng thú, nàng thật sự sợ.

Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Thích Dao, phe phẩy cây quạt mỉm cười "Dao lâu chủ hà tất nóng giận với người từ phương xa tới đây. Bản công tử cũng không có ác ý gì. Chỉ là đối kỹ thuật đàncủa Như Yên cô nương có chút muốn thưởng thức. Hơn nữa Thúy Vi lâu làm ăn lớn như vậy, ta cũng muốn học tập thủ đoạn kinh thương của Dao lâu chủ , Dao lâu chủ hà tất làm thế này, thật làm ta tổn thương."

Thích Dao liếc mắt nhìn "Hôm nay công tử cũng đã gặp qua Như Yên cô nương, đàn cũng nghe rồi, không biết công tử còn có cái gì phân phó nữa?"

"Lâu chủ, ta nhìn Bạch công tử cũng không có ác ý gì." Bàng Lạc Tuyết dàn xếp

Thích Dao an tĩnh lại, ánh mắt Bạch Quân Nhược sâu thẳm. Liếc mắt nhìn Như Yên cô nương.

"Không phải như vậy, hôm nay tại hạ muốn làm chủ. Thỉnh hai vị uống ly rượu được không? Mong rằng lâu chủ nể mặt." Bạch Quân Nhược như có điều suy nghĩ nói

Thích Dao mặc dù không vui, thế nhưng cũng nhìn ra Bàng Lạc Tuyết có ý cùng giao hảo với họ Bạch này, cũng kiềm chế tâm tư, ngồi bên cạnh bàn biên.

"Người đâu!" Thích Dao lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài

Chỉ chốc lát sau Tiết ma ma đi tới, liếc mắt nhìn Thích Dao, lại cung kính nói "Không biết lâu chủ có gì phân phó?"

"Chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, thuận tiện làm hai chung máu nguyên chất, gần đây trời nóng, bản lâu chủ cảm thấy này làn da có chút khô, dù sao Bạch công tử mời khách, không cần thay hắn tiết kiệm, đem thứ gì ngon nhất của lâu lý chúng ta lên, để Bạch công tử cũng nếm thử tay nghề chủa Thúy Vi lâu lý chúng ta."

"Dạ, nô gia liền đi chuẩn bị."

"Bạch công tử, cảm thấy hài lòng?" Thích Dao lẳng lơ nhìn Bạch Quân die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Nhược, ánh mắt nhẹ nháy nháy.

Bạch Quân Nhược sờ sờ mũi, "Đa tạ lâu chủ, lâu chủ rất biết thay bản công tử suy nghĩ, vài ngày trước mua một ít Thiên Sơn tuyết liên, vẫn còn một chút Bắc Yên và huyết yến, vừa lúc muốn đưa cho lâu chủ, tiết trời hôm nay thật hanh khô, tục ngữ nói nữ phải biết giữ gìn dung nhan của mình hẳn là , hẳn là ."

Thích Dao phe phẩy cây quạt "Nô gia thực sự cảm tạ lễ vật của Bạch công tử ."

"Lâu chủ khách khí, chỉ là bản công tử rất tò mò, lâu chủ nghĩ như thế nào xây dựng Thúy Vi lâu này để buôn bán?" Bạch Quân Nhược thăm dò nói

"Ôi!" Thích Dao chau mày "Chuyện này nói ra rất dài dòng "

"Lâu chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong." Tiết ma ma đứng ở ngoài cửa nói

"Mang vào, công tử, không bằng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Thích Dao nói

"Dĩ nhiên."

Tiết ma ma sai người hầu đem tất cả các món ăn ngon để trên bàn, tự mình rát rượu cho mọi người, lại đem hai chung huyết yến dâng lên cho hai nàng, xoa tay nói "Công tử, rượu này tổng cộng là một vạn hai, hai chung máu tinh này là hai vạn hai, công tử ngài xem, chúng ta ở đây đều là trả tiền trước."

"Tiết ma ma nói cái gì đó, Bạch công tử thế nào cũng không giống như là phường quỵt nợ người, huống chi Bạch công tử là người giàu sang, quyền quý , sao có thể lạilàm chuyện bẩn thỉu đó đây." Nói xong Thích Dao liếc mắt nhìn Bạch Quân Nhược

Bạch Quân Nhược lấy ra ngân phiếu từ trong ngực đưa tới tay Tiết ma ma, Thích Dao nhìn bà một cái, Tiết ma ma ngầm hiểu, xin cáo lui.

"Công tử mời." Thích Dao giơ lên ly rượu

"Lâu chủ mời" Bạch Quân Nhược nâng chén

Hai người uống một hơi cạn sạch, Thích Dao cũng hết thành kiến. Hai người nâng cốc nói, trái lại Bàng Lạc Tuyết mở chung thuốc, cầm cái thìa chậm rãi ăn. Quả thật là cực phẩm máu tinh, nấu nướng thật mềm, ăn uống vô cùng thích thú." Không biết Như Yên cô nương bái sư nơi nào?" Bạch Quân Nhược đột nhiên hỏi

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, quả nhiên, không hổ là thương nhân tứ quốc đệ nhất, tâm tư quả nhiên kín đáo, nhanh như vậy liền hoài nghi ta .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.