"Hôm nay là ngày trọng đại của Thúy Vi lâu của chúng ta, hôm nay Thúy Vi lâu có mời nhạc công Như Yên cô nương cũng là nhạc công tài năng nhất, gảy một khúc nhạc cuối cùng.”
"A? Tại sao có thể như vậy?" Phía dưới có người than thở
Trên mặt Thích Dao cũng thổn thức "Bất quá hôm dieendaanleequuydonn nay cũng thết đãi các vị một bữa ăn no, hôm nay nhân dịp Thúy Vi lâu mời khách, Như Yên cô nương cũng dâng lên một lọ bách hoa nhưỡng cho Thúy Vi lâu." Nói xong bọn nha hoàn liền cầm một bầu rượu để trên từng bàn.
"Rượu này nổi tiếng ở Thúy Vi lâu, chắc hẳn chư vị cũng biết, xin mời các vị vừa thưởng thức một khúc nhạc, vừa uống rượu, cũng là thể hiện tâm ý của Thúy Vi lâu chúng ta."
Thích Dao tung mảnh vải đỏ lên, mảnh vải từ từ bay xuống dưới đài, ánh mắt dịu dàng của Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Nhược Thủy các, quả nhiên thấy cửa phòng mở ra, Bạch Quân Nhược nằm nghiêng trên giường mỹ nhân, cầm một bình rượu uống. Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết, gật đầu chào, Bàng Lạc Tuyết cũng nhẹ khẽ gật đầu.
Hai tay đặt trên dây đàn, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn như côn sơn ngọc nát, Phù Dung khóc lộ, làm cho người ta như đắm chìm trong khúc nhạc. Hương hoa cùng tiếng đàn quấn quýt si mê, trong đầu mọi người hiện ra một vài cảnh tượng tuyệt vời.
Trên đài, Bạch Quân Nhược nhìn Như Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124250/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.