Bàng Lạc Băng chỉ cảm thấy như bàn tay của Bàng Lạc Vũ không phải đánh lên trên mặt mình, mà là đánh vào trong lòng nàng, khóe miệng tràn ra vết máu, lỗ tai cũng trở nên ong ong.
Cái tác này của Bàng Lạc Vũ dùng mười phần sức lực, ngay cả bàn tay mình cũng đã tê rần, tuy nhiên trong lòng Bàng Lạc Vũ lúc này lại vô cùng vui sướng.
" Vì sao muội muội lại dùng ánh mắt này mà nhìn ta, nhìn đến mức làm tỷ sợ đấy, tỷ tỷ cũng chỉ thay Tam di nương dạy dỗ muội mà thôi, muội cũng không nên ghi hận tỷ tỷ, phải biết rằng đôi lúc cũng có chút quy củ nên dạy cho muội muội." Bàng Lạc Vũ mân mê móng tay được sơn màu hồng của mình.
Miệng Bàng Lạc Băng phun ra máu tươi, lạnh lùng nhìn Bàng Lạc Vũ: "Tỷ tỷ dạy dỗ rất phải, muội muội không dám có ý kiến gì, chẳng qua cây cầm của muội muội là của Tam di nương cho, giờ lại bị tỷ tỷ đập bể rồi."
"A...? Phải không? Tỷ tỷ cũng không phải cố ý, nói vậy thì Tam di nương cũng sẽ không trách tội ta, huống chi sợ rằng Tam di nương cả đời này cũng sẽ không thoát ra được, như thế thì di nương cũng không có lòng dạ nào để trách tỷ tỷ ta rồi."
"Ngươi, ngươi nói bậy, nhất định mẫu thân sẽ có thể ra ngoài."
"Bốp!" Lại một cái tát được vung lên mặt Bàng Lạc Băng.
"Muội muội, xem ra giờ ngươi vẫn chưa hiểu được ý của ta, ý của ta là cả đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tieu-doc-phi/2124242/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.