Không nhận được sự cho phép của Tư Đồ Cảnh, Huyền Minh Thần không thể rời đi, phải lưu lại, nhưng cũng chỉ là hình thức mà thôi. Người đang ở trước mắt kia, vẫn là dung mạo ấy, nhưng đã không còn giống như người nọ.
Huyền Minh Thần không dám đến tìm Tư Đồ Cảnh, mỗi ngày trong triều không thể trốn tránh, nhưng ánh mắt hắn luôn trốn tránh khỏi Tư Đồ Cảnh. Hắn cũng từng thắc mắc với chính bản thân vì sao phải trốn tránh, nhưng trăm ngàn lần không thể giải thích. Chẳng lẽ do hắn giấu hắn cái gì? Hắn thật sự không có. Nhưng Tư Đồ Cảnh không cho như thế.
Tất cả mọi người bắt đầu nhìn thấy sự thay đổi của Tư Đồ Cảnh. Không còn mặc kệ thế sự, cũng không còn bộ dáng sa sút. Trong triều cũng cùng các triều thần khác bàn quốc sự, sau đó thì nghỉ ngơi rất tốt, khuôn mặt u sầu đột nhiên biến mất . Không ai biết vì sao, cũng không ai dám đoán là tốt hay xấu.
“Tư…… Ách…… Hoàng Thượng……” Bùi Liễu Tích như thường ngày lui đến đẩy cửa thư phòng, tâm tình Tư Đồ Cảnh nhiều ngày nay đã tốt hơn , thì nàng càng trở nên làm càn.
“Sao thế?” Tư Đồ Cảnh ngẩng đầu nhìn Bùi Liễu Tích.
Bùi Liễu Tích ôm một cái hòm lớn đi lên bậc thang, nói:“Thứ này hôm qua ta ở ngoài cung thấy , nghĩ rằng ngươi sẽ thích, nên mua cho ngươi .”
“Nga? Là cái gì?” Tư Đồ Cảnh vén tay áo buông bút. Trên án thư hé ra một tấm giấy trắng, trên mặt được họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036178/chuong-31.html