Chương trước
Chương sau


Vào trận tuyết đầu tiên của mùa đông, toàn bộ kinh thành dường như đều thay đổi. Tất cả đều được bao trùm bởi một màu trắng.



 

Tư Đồ Chấn Nam quan phục nguyên chức , vẫn là nhất phẩm võ đại tướng quân như xưa. Huyền Tế Bắc thay thế Lương Hành trở thành thừa tướng, các chức quan khác đa số cũng được bỏ đi, chỉ còn lại vài người nắm giữ quan ngũ phẩm nho nhỏ phía dưới trợ tá, Thừa tướng nắm quyền hành rất lớn trong triều.

Nay hoàng đế, không tên là Hạ Côn, cũng không tên là Tư Đồ Cảnh. Tên là Hạ Cảnh. Hoàng đế mỗi ngày lâm triều, lại rất ít mở miệng.

Trong hoàng cung, tẩm cung hoàng thượng rất trống vắng, chỉ có đèn trong ngự thư phòng cháy sáng suốt đêm  . Người ngồi kim đã mất đi toàn bộ ý nghĩ, tỉnh tỉnh mê mê làm việc gì đều không biết

“Hoàng Thượng, lo lắng chuyện quốc gia là rất tốt, nhưng cũng nên giữ gìn thân thể.” Bên cạnh Tư Đồ Cảnh có một người tùy tùng, cứ như một người bạn bên người hắn, nhưng người này không giống người trước kia.

“Cảnh Linh ngươi mau luôi xuống trước đi. Ta còn phải phê duyệt tấu chương.” Tư Đồ Cảnh vùi đầu vào đống tấu chương chưa từng ngẩng lên.

Cảnh Linh thở dài không biết nên như thế nào cho phải,“Hoàng Thượng…… Ngài đã lâu lắm rồi không có nghỉ ngơi……”

Gió đêm lạnh thổi qua cửa sổ, thân mình Tư Đồ Cảnh khẽ run, Cảnh Linh cũng không khỏi kéo chặt quần áo.

“Đi xuống.” Tư Đồ Cảnh ôn hoà bỏ lại một câu.

Cảnh Linh không nói gì nữa, chỉ im lặng lui ra ngoài. Phân phó cung nữ ngoài cửa đốt thêm vài hỏa lò, lại nhìn vào người ngồi bên trong, gió lạnh vẫn thông qua cửa sổ mà len vào trong, hắn lại không có động tĩnh. Cảnh Linh cũng chuyển chân quay trở lại, đi đến bên cửa sổ đóng lại sau đó lấy một tấm áo khoác lông thú đặt nhẹ trên vai hắn.

Trong suốt lúc ấy, Tư Đồ Cảnh cũng không nói một lời nào, cũng không có bất cứ biểu tình gì. Hắn cứ như thế bình tĩnh xem tấu chương, tựa hồ như mọi chuyện xung quanh hắn đều không còn can hệ , tựa hồ như hắn đã không còn ở thế giới này.

“Thần cáo lui.”

“Ân.” Tư Đồ Cảnh cuối cùng cũng phát ra một tiếng, lại vẫn không có bất cứ biểu tình gì.

Tuyết rơi nhiễm lên thân ảnh một bóng đen , chậm rãi di chuyển, đến cách ngự thư phòng một khoảng không xa. Hắn cảm thấy áp lực, nhưng hắn lại không biết vì sao lại cảm thấy áp lực. Nhìn Tư Đồ Cảnh, hắn cảm thấy thực áp lực. Nhớ tới Tư Đồ Cảnh trước kia, hắn cảm thấy càng áp lực. Lòng người thay đổi thế nào, tất cả đều khiến hắn áp lực.

Thái Phó phủ náo nhiệt thật lâu, Thái Phó Phủ thư phòng lại im lặng thật lâu.

Huyền Minh Thần không phải người vô tâm, hắn không thể nào đoạn tuyệt như thế, hắn chỉ đành luyến tiếc rời đi. Hắn làm sao có thể vứt bỏ thê tử đã qua đời, làm sao có thể không quan tâm đến những trở ngại của bọn họ, hắn làm sao có thể buông hết tất cả.

Thỉnh nửa tháng nghỉ bệnh , cũng ngồi trong thư phòng ở nhà nửa tháng.

Lời nói của Lương Nhã Cầm khiến hắn suy nghĩ thật lâu. Nghĩ rằng không để ý nữa, nhưng vẫn cứ ngơ ngác ngồi.

Ngoài cửa Tư Đồ Chấn Nam đi ngang qua, thấy bộ dáng Huyền Minh Thẩn, hỏi Huyền Tế Bắc:“Minh Thần dạo này làm sao vậy, tinh thần có vẻ sa sút?”

“Chắc là do thương tâm về cái chết của Nhã Cầm……” Huyền Tế Bắc đi đến trước thư phòng đóng chặt cửa sổ,“Nhã Cầm tuy rất tốt, nhưng lại là một người rất tội nghiệp. Trong kinh thànnh này cô nương tốt cũng không ít, hôm nào cho hắn xem qua vài người, hắn chắc cũng không thất lễ.”

Tư Đồ Chấn Nam gật đầu,“Hoàng Thượng gần đây cũng rầu rĩ không vui, cũng nên tuyển phi , nếu lại xuất hiện cảnh đoạn tử chi thế như tiền triều sẽ khiến cho thiên hạ cười mất.”

“Ha ha. Đúng vậy.” Huyền Tế Bắc cười đẩy cửa phòng,“Không biết sư huynh có thấy người nào được chưa?”

“Có một vài người, nhưng không xuất thân danh môn.” Tư Đồ Chấn Nam theo huyền Tế Bắc đi vào, có hạ nhân đêm hỏa lò đến đặt xuống bàn.

“Hay là ta cùng sư huynh có ý nghĩ giống nhau?” Đợi hạ nhân lui ra ngoài, Huyền Tế Bắc nhìn ra ngoài cửa rồi nói.

“Ân…… Ngươi nói là……” Tư Đồ Chấn Nam nhìn về phía Huyền Tế Bắc.

Nói chưa hỏi xong, truyền đến tiếng đập cửa.

“Cha nuôi, nữ nhi đem trà đến cho cha nuôi đây.”

Ngoại môn thanh âm nữ tử trong trẻo truyền đến, nội môn hai người nhìn nhau cười.

“Vào đi!” Huyền Tế Bắc nhìn ra cửa hô một tiếng.

Cửa rất nhanh được mở ra, một thân hồng y, tuyệt mỹ dung nhan sợ trên thế gian này khó kiếm người thứ hai, hành động tỏa ra khí độ của người trong giang hồ, lại không có mất vẻ đoan trang. Quan trọng nhất chỉ là, đây vốn là nàng.

“Cha nuôi, Tư Đồ đại nhân, mời dùng trà.” Bùi Liễu Tích đem chén trà nhất nhất rót đầy, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.

“Sư đệ, không biết ngươi nhận Bùi Liễu Tích làm con nuôi khi nào a.” Tư Đồ Chấn Nam cười thổi chén trà.

Bùi Liễu Tích có chút kinh ngạc,“Không biết sao Tư Đồ Đại Nhân lại biết tiểu nữ?”

Huyền Tế Bắc cười nói,“Thanh Thành sơn trang cùng Ngọc Cẩm sơn trang xưa nay giao hảo, sư huynh là chủ của Thanh Thành sơn trang, làm sao không biết được chi nữ của Ngọc Cẩm sơn trang.”

Bùi Liễu Tích cười cười không nói. Làn hơi nóng trong chén trà tỏa ra, sương trắng mờ ảo, mông lung lay động, thấy không rõ khuôn mặt người, càng không rõ lòng người.

“Nghe nói Bùi Liễu Tích cùng đương kim hoàng thượng có quen biết?” Tư Đồ Chấn Nam hỏi.

Bùi Liễu Tích nói:“Ân…… Quen biết Tư Đồ….Hoàng Thượng cũng được một thời gian. Chắc cũng tính là có quen biết.” Chỉ là cuối cùng trở nên có chút xấu hổ . Bùi Liễu Tích ở trong lòng cười khổ.

“Hoàng Thượng mới tiến cung không lâu, cuộc sống trong cung chắc cũng chưa quen, ta đang suy nghĩ muốn tìm một hảo bằng hữu tiến cung cùng người, Minh Thần ngày gần đây tâm tình không tốt, không biết Bùi Liễu Tích cô nương có thể tiến cung bồi hoàng thượng?” Tư Đồ Chấn Nam buông chén trà đưa mắt nhìn Bùi Liễu Tích, trong ánh mắt có chút dò hỏi.

Bùi Liễu Tích không phải loại người giỏi tâm kế, ánh mắt của Tư Đồ Chấn Nam có chút ý, nàng tự nhiên là không biểu rồi . Chính là, bởi vì tiến cung là bồi Tư Đồ Cảnh, nàng vạn lần không thể.

“Có cơ hội tiến cung gặp hoàng thượng là phúc phần của Liễu Tích. Liễu Tích sao dám không đáp ứng.” Bùi Liễu Tích trong lòng trộm cười, rốt cục lại có thể thấy hắn , nàng vẫn chờ đáp án, hay muốn cả kết quả.

Huyền Tế Bắc nhìn thấy nàng trộm cười vui sướng, càng hiểu rõ được chuyện này hơn,“Vậy ngươi lui xuống trước, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lập tức tiến cung.”

Đêm đó, phòng hỏa lò vẫn đốt , đèn vẫn còn lóe sáng. Bọn họ vẫn như trước, đốt đèn trong đêm mà đàm thoại, lâu lâu truyền ra ít tiếng cười.

Chỉ là, bọn họ ai cũng không nhận ra, xưng hô giữa hai người cũng đã bắt đầu thay đổi. Bất tri bất giác mà thay đổi, bất tri bất giác, rất chuyện sự việc trước kia cũng thế.

Tất cả mọi việc, nhất định đều thay đổi hết tất cả. Nay ở bọn họ xem ra, có lẽ đã muốn thay đổi hết thảy, chỉ là đến cuối cùng thay đổi bao nhiêu, không ai có thể biết được.

Sáng sớm hôm sau, có tin tức truyền vào kinh thành, Tiên Đế Hạ Côn ở Tuân Châu có sự bảo hộ của Lý Gia, tư lập quốc, trọng lập vì đế, Tuân Châu cùng Đại Xích vương triều phân liệt, từ nay thay tên Tuân Quốc.

Thế nhân chỉ biết Lý Gia thế lực cường đại, lại chưa bao giờ nghĩ đến mạnh đến có thể lập thành một quốc gia cùng Đại Xích Vương Triều hiệp thương, hoàng đế ngày đó trốn đi, vốn nghĩ rằng chỉ là cứu hắn một mạng, sao lại có thể trở thành cục diện ngày hôm nay. Tư Đồ Chấn Nam nhận được tin tức giận đến phát hỏa, Lý gia thật không để hắn vào trong mắt.

“Thần nghĩ, ta nên phát binh thảo phạt, tiêu diệt ngạo khí của Lý Gia.” Triều thần đều im lặng, chỉ có mình Dịch Nam Vũ đứng ra nói chuyện.

“Các khanh gia nghĩ như thế nào?” Tư Đồ Cảnh nhìn xuống dưới đường, bọn họ toàn bộ đều không phát ra thanh âm gì.

Tư Đồ Chấn Nam ho nhẹ một tiếng,“Thần nghĩ thế không ổn, vương triều chúng ta vẫn chưa hoàn toàn ổn định, mà Lý Gia cũng bất quá chỉ là nhất triêu chi thế, khó thành nghiệp lớn, cần gì phải kiêng kỵ, trước mắt hãy hưng ngã triều rồi phi vong tha quốc.”

Điện tiếp theo im lặn như tờ. Tư Đồ Cảnh hiểu được, này phần đông đại thần, thần phục bất quá chính là Tư Đồ Chấn Nam cùng Huyến Tế Bắc mà thôi, Tư Đồ Cảnh hắn có là cái gì đâu.

“Phàm cường thịnh quốc gia đều từ cái nhỏ nhất mà hưng thịnh, hôm nay dung túng thế lực Tuân Châu, đợi đến ngày Tuân Quốc hắn uy hiếp Đại Xích, lúc đấy hối hận thì đã muộn.” Chỉ có Dịch Nam Vũ khư khư cố chấp, không có chút ý tứ đồng ý, vẫn tiếp tục tranh cãi,“Thả tuân quốc bất diệt, dân tâm nan an, ta làm sao có thể hưng.”

Tư Đồ Chấn Nam không muốn xuất binh đến Tuân Quốc, cũng vì niệm tình Lý Gia ngày xưa , về phương diện khác, Tư Đồ Cảnh vị trí chưa tọa ổn, thế lực của Lý Gia không thể xem thường, lúc này khai chiến nếu chọc giận hắn, chỉ có thể khiến trong triều bất an. Điều hắn phải làm , chẳng phải là phụng mệnh Tiên Hoàng đưa hoàng tử lên ngai vàng hay sao.

Dịch Nam Vũ dứt lời không nghe thấy hồi âm, trong triều lại tiếp tục im lặng khiến người ta lạnh người.

Tư Đồ Cảnh nhìn Dịch Nam Vũ hồi lâu, chuyển hướng sang Tư Đồ Chấn Nam, nói,“Tư Đồ tướng quân cho rằng như thế nào?”

Tư Đồ Chấn Nam không nhanh không chậm dùng cứng ngắc ngữ khí nói,“Thần vẫn là nghĩ đến không nên xuất binh lúc này, lý do thần đã nói qua, thỉnh Hoàng Thượng định đoạt.”

Những lời này, từng chữ, đều thật cứng như đá, từ khối từng khối ném vào trong lòng Tư Đồ Cảnh. Người này, người này thật đã dưỡng dục hắn thương yêu hắn như con ruột của mình hay sao, là người hắn từng gọi là cha sao. Hắn không thể tin được hai mắt của mình, không thể tin vào đôi tai của mình, vì sao tất cả đều trở nên đáng sợ .

Tư Đồ Cảnh hít sâu một hơi, hỏi,“Các khanh gia nghĩ như thế nào?”

“Thần nghĩ Tư Đồ tướng quân nói rất có lý.”

“Triều chính chưa yên ổn, không nên xuất binh.”

“Ứng lấy chuyện trong triều làm trọng……”

“……”

Các đại thần lập lại lời nói của Tư Đồ Chấn Nam, Dịch Nam Vũ có chút thất thố. Tư Đồ Cảnh nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ. Hắn đối với mình nhận thức ngày càng sâu nặng. Con rối. Bất quá cũng chỉ là con rối thôi. Hạ Côn là con rối của Lương Hành, kia hắn Tư Đồ Cảnh chẳng phải cũng là con rối của Tư Đồ Chấn Nam sao.

Tư Đồ Cảnh lần đầu tiên sau khi lâm triều không đến ngự thư phòng, mà là đi ngự hoa viên. Hắn đột nhiên rất muốn xem hoa đào. Đáng tiếc nay đã là mùa đông .

Hắn còn nhớ rõ rừng hoa đào ở Thanh Thành sơn trang, mỗi khi đến tháng ba đều nở rộ một vùng, khiến toàn bộ sơn trang hóa thành một màu hồng nhạt. đó cũng chính là một tư vị hạnh phúc. Hoa đào rơi, đứng giữa rừng hoa đào, tựa như một cơn mưa hoa, đóa hoa phiến phiến rơi ở trên đầu hắn, rơi trên đầu vai hắn.

Khi đó bên cạnh hắn luôn có mộ người, cùng hắn ngắm hoa đào đẹp nhất. Thế gian chuyện tốt nhất, không thể nào hơn được cùng người trong lòng ngắm hoa đào. Thế gian có chuyện bi ai, chính là một mình hứng lấy gió hiu hiu lạnh ngắm hoa mai.

Hắn bước sâu vào trong ngự hoa viên, xa xem hoa mai, cùng với hoa đào có vài phần giống nhau. Đều là như vậy hồng nhạt, chính là không phải tư vị của hạnh phúc.

Băng xương cốt, hiu quạnh vũ, thán lại bách hoa tàn lâu ngày, còn gì hơn là sự cô độc chứ.

Hắn đứng dưới táng cây thật lâu, hắn đang chờ đợi tiếng bước chân, chờ đợi tiếng bước chân của một người. Hắn tin tưởng hắn không có nghe sai, xác thực có tiếng bước chân truyền đến, chính là quay đầu lại trong lúc đó, tâm càng trở nên rối loạn.

Kia một thân ảnh hồng sắc quen thuộc, cho dù không hề cười như lúc ban đầu.

Bùi Liễu Tích, người trước kia cùng hắn có hẹn ước, đến đây sao.

_________________________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.