Sáng sớm, tin tức bạo dân Cẩm Châu đêm hôm tập kích lan truyền đến kinh thành. Nhưng không có bất cứ động tĩnh gì, sự tình nếu đã giao cho ba người kia , người khác nhất định không cần quản nhiều.
Huyền Minh Thần vẫn ngồi trong viện thất thần.
Sự kiện kia, vẫn là không có cách nào tiêu tan. Nhưng mà Tư Đồ Cảnh giống như thật sự đã muốn quên , hắn còn phải nhớ để làm gì, để khiến chính bản thân mình khó xử sao?
Nếu hắn thanh tỉnh đến trước mặt mình thổ lộ, bản thân chắc chắn không có cách nào để cự tuyệt. Nhưng mà, vì cái gì hắn luôn luôn trốn tránh. Là vì Lương Nhã Cầm sao?
Đột nhiên nghĩ đến, rất nhiều vấn đề nan giải xuất hiện trong lòng hắn, khó có thể giải thoát.
Hắn vì sao lại nhất quyết phải đi Cẩm Châu.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ, có phải xa lắm không.
Cẩm Châu dân loạn, hắn sẽ có thể xảy ra chuyện.
Sương lạnh ngưng kết ở mái hiên, trên cỏ khô, giống như sầu bi đang ngưng tụ ở trong lòng, không biết đến khi nào mới tan đi.
Lương Nhã Cầm đứng cách đó không xa nhìn hắn, sắc nhiễm thanh tịch.
Người này, rõ ràng đã thuộc về mình, thế nhưng lại có cảm giác ngàn dặm xa cách?
Rõ ràng đã cưới nàng, vì sao lại không cho nàng hạnh phúc như mong muốn.
Người nhiều năm tưởng niệm, người khổ luyến nhiều năm, mỗi tối nằm cùng gối kế bên nàng, từ miệng lại kêu lên tên người khác, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036158/chuong-17.html