Ba ngày chờ đợi, thật là buồn chán.
Kết quả là như thế nào, đối với bản thân bọn họ mà nói, có thể không có gì.
Không có nghĩa là người mà bọn họ đào tạo, cũng không để ý. Đã từng dùng hết tâm sức giáo dục hai tiểu hài tử này đến như vậy, giống như bỏ tiền vào sòng bạc, đem tất cả để lên người hai tiểu hài tử này.
Không có gánh nặng, chỉ đơn thuần nghĩ đi làm tốt một việc. Bọn họ cái gì cũng không biết, có lẽ lại rất tốt.
Chính là hai người mấy ngày nay, trong lòng đều có chút bất an. Nghĩ rất nhiều việc, hoặc là nhớ lại trướckia học hỏi đường đời, hoặc là suy nghĩ đến đường đời một con người trong tương lai. Vốn dĩ bản thân là không quan tâm đến bất cứ điều gì, bất tri bất giác đã vì cuộc sống hàng ngày mà lòng không yên.
……
Khi người của quan phủ đưa tới tin vui, Tư Đồ Cảnh đang ở trong phòng họa họa, tựa hồ đã bị cuốn hút tâm tư hết vào việc này.
Họa trung chỉ có một gốc cây khô, nhánh cây khô héo từng tầng từng tầng, khô diệp (lá khô) đã không còn, cô thụ càng có vẻ tịch liêu. Xa xa gần gần gần có sương khói mông lung, lúc sáng lúc tối hình như có bóng người nhưng cũng giống như không có, họa phía bên phải rải rác viết mấy câu:
Hàn yên đạm, hương trần ám, dài lộ độc trữ ý nan an. (Khói sương lạnh lẽo, cõi trần rối rắm, đường dài duy nhất một tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036150/chuong-11.html