Sáng sớm hôm sau, lão gia của Trần gia liền phái người tới Tô phủ nói lời cảm tạ. Xin miễn tạ lễ là thông thường , lại còn khiến cho người nọ phải khâm phục bởi cung cách, cử chỉ phong nhã khí độ của bọn họ.
Người nọ rời Tô phủ liền đối hai người tấm tắc khen ngợi, nói bọn họ như thần tiên tái thế. Thanh Thành hảo sự, mọi người lại có trà dư tửu hậu đàm luận nhàn thoại.
Đầu phố lão giả nghe vậy than nhẹ, bát quái đồ tiền bát ký lộng họa (1). Trải qua bao tang thương trên nét mặt lộ ra nét cười cay đắng, gắn sức hé mở, lẩm nhẩm vài điều, không ai nghe được, cũng không có người để ý.
Buổi trưa, Huyền gia nhân chạy tới Tô phủ, đón Huyền Minh Thần vào kinh thành trước, trong việc này cũng là có vài điều mờ ám.
Trước khi lên xe ngựa, Huyền Minh Thần còn chưa gặp Tư Đồ Cảnh, ít nhất cũng phải ra tiễn biệt chứ. Trong lòng nghĩ, có điều gì không đúng, dừng bước suy nghĩ thật lâu, vẫn là hướng đến phòng Tư Đồ Cảnh.
Tư Đồ Cảnh một mình ngồi trước bàn đang cuối đầu, không biết đang nghĩ gì, Huyền Minh Thần đến gần, mới phát giác có người, lập tức cầm lấy tờ giấy trên bàn giấu ra phía sau.
Trên bàn bày một cái đĩa nhỏ, cái đĩa chứa một thứ màu đỏ dinh dính đặc sệt, như là thuốc màu.
“Ngươi, ngươi như thế nào còn chưa đi a?” Tư Đồ Cảnh thần sắc tựa hồ có chút kích động.
Huyền Minh Thần chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036143/chuong-6.html