Tể tướng cùng Thái Hậu chuyên quyền, nội các nhũng loạn, ba năm một lần mở cuộc thi tuyển quan lại theo thường lệ vẫn được tiến hành.
Nửa tháng sau, Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thần xuống núi . Tất cả mọi người biết bọn họ muốn đi đâu, nhưng không ai biết bọn họ khi nào trở về.
Lên đường cùng bọn họ , còn có Triêu Dương. Tư Đồ Cảnh cùng Huyền Minh Thầncư nhiên lại mang theo tâm trạng ấy, không ai để ý tới ai, không khí rất là không tốt. Triêu Dương đành phải xa xa đi theo bọn họ.
Ngay trước lúc xuất phát, sư phụ cùng các đệ tử đều vì bọn họ mà đến tiễn đưa, các sư phụ nói lời răn dạy và dặn dò mau ngày trở về, lại có người nào đó nói một câu thiếu chút nữa làm cho bọn họ đem chính mình lập tức chôn vùi xuống đất, suốt đời khó quên a.
Câu nói kia là đối Tư Đồ Cảnh nói :“Sư huynh a, ngươi tinh lực tràn đầy cũng nên có mức độ a, Minh Thần thật sẽ chịu không nổi –”
Lời này vừa nói ra, hai người sắc mặt đột nhiên biến đổi. Mặc kệ toàn gia, sư phụ cùng các huynh đệ, hung hăng xuống núi.
Gặp thời điểm giữa thu, Thanh Thành như lúc ban đầu vẫn phồn hoa nhưng mấy ngày nay náo nhiệt tưng bừng. Nếu sống ở Thanh Thành thật lâu, thật sẽ khó biết ngoài thành đã suy thoái như thế nào.
Trên đường cũng không phải người đến người đi như nước chảy, nhưng cũng có không ít người đi dạo, trước các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-song-tuyet/2036139/chuong-4.html