Thân hình Dạ Mị lung lay thoáng động đi đến cửa phòng, lại mẫn cảm phát hiện trong phòng thế nhưng có người. Tối nay, nhất định là đêm không bình tĩnh. 
- Ngươi đã đến rồi. 
- Ân, vì cái gì ngươi luôn không biết chiếu cố mình thật tốt? - Ân thanh lược hiển đạm mạc, cũng không khó nghe ra thương tiếc ẩn giấu trong giọng nói, người trong phòng đúng là Phàm Trần. 
- Khi nào thì nam nhân băng sơn cũng sẽ quan tâm người khác? 
- Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra còn không có không tốt như trong tưởng tượng của ta. Gặp qua hắn rồi? - Trong tay Phàm Trần cầm một cái khăn mặt sạch sẽ ôn nhu vì nàng chà lau tóc ướt sũng, một chút cũng không cảm thấy động tác ái muội như vậy có cái gì không thích hợp. 
- Ân. 
- Ai.... có một số việc không cần chỉ nhìn mặt ngoài. Hắn, rất yêu ngươi. 
Nghe vậy, trong lòng Dạ Mị đau xót, không cần chỉ nhìn mặt ngoài sao? Như vậy bên dưới mặt ngoài lại sẽ là cái gì? Hắn là đồng lõa điểm này không thể nghi ngờ, đến tột cùng có cái nguyên nhân lớn hơn trời gì có thể làm hắn đối đãi với dưỡng phụ của chính mình như vậy đâu? Hắn rất yêu chính mình sao? Đúng vậy, chính mình có thể cảm giác được đến, yêu thương hắn đối chính mình đã sớm vượt qua cảm tình huynh muội, nhưng là.... 
- Có cái gì càng quan trọng hơn so với phụ thân dốc lòng nuôi mình lớn sao? Ân dưỡng dục lớn hơn trời! Làm chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-phong-hoa/2160166/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.